Giữ mẹ khỏi bị bố đánh, tôi vẫn run rẩy lo sợ một điều sẽ xảy ra

Giữ mẹ khỏi bị bố đánh, tôi vẫn run rẩy lo sợ một điều sẽ xảy ra

bởi

trong

Tôi vừa ngăn một cuộc ẩu đả giữa bố mẹ mình. Mắt tôi vẫn đỏ hoe vì khóc. Còn tay thì run lẩy bẩy vì vừa níu tay bố để mẹ thoát được vào nhà.

Chuyện bạo lực đã diễn ra trong gia đình tôi từ lâu. Tôi năm nay 18 tuổi, là con gái út trong gia đình có 4 chị em. Các chị tôi đều đã đi lấy chồng hoặc đi làm xa. Còn lại một mình tôi sống cùng bố mẹ trong căn nhà ở một vùng ven thành phố.

Chúng tôi không nghèo đói nhưng chưa từng có một bữa cơm yên lành bởi bố tôi nghiện rượu. Ông không phải nghiện kiểu ngồi nhâm nhi tâm sự. Ông uống đến mức gào rú, chửi bới, đập phá và có khi cầm dao rượt mẹ tôi giữa sân.

Trong những cơn say, ông chửi cả trời đất, chửi con cái, chửi luôn cả người phụ nữ đã sống với ông hơn 30 năm.

Giữ mẹ khỏi bị bố đánh, tôi vẫn run rẩy lo sợ một điều sẽ xảy ra

Bố tôi thường xuyên say rượu, đánh mẹ như cơm bữa (Ảnh minh họa: AI).

Mẹ tôi lại không giỏi nhẫn nhịn. Mỗi lần bố say, mẹ lại gào lên cãi lại. Hai người như lửa với xăng, chạm nhau là bùng cháy. Mùi rượu, mùi thức ăn vương vãi và tiếng đập bàn, đập cửa đã trở thành âm thanh quen thuộc trong ký ức tuổi thơ của tôi.

Lúc tôi còn nhỏ, bố tôi chưa đến mức như bây giờ. Nhưng càng lớn, tôi càng chứng kiến bố thay đổi như một người xa lạ. Rượu ngấm vào máu và cả tâm tính ông. Có lần, ông hét lên giữa đêm: “Tao giết hết chúng mày rồi tự tử”. Tôi khi ấy mới 12 tuổi, chỉ biết ôm gối ngồi khóc dưới gầm bàn.

Nhưng đỉnh điểm là tối nay, bố tôi uống rượu từ chiều. Lúc mẹ tôi về, hai người lại cãi nhau. Bố khóa cửa nhốt mẹ ở ngoài. Tôi đứng ngay tại đó, thấy hết. Chìa khóa nằm ngay trên bàn giữa nhà. Một người hét: “Mở cửa cho mẹ vào”. Một người gằn giọng: “Tao cấm mày đụng vào cái chìa khóa”.

Mẹ tôi vừa khóc, vừa đập cửa đòi vào. Tôi đứng giữa, tay run run cầm chìa khóa, không biết làm gì.

Tôi sợ. Không phải sợ bị đánh, mà sợ nếu mở cửa, họ sẽ giết nhau thật. Cuối cùng, tôi quyết định mở cửa, sau đó giữ lấy bố để mẹ đẩy cửa bước vào. Nhưng tôi không thấy nhẹ nhõm. Tôi thấy bản thân thật bất lực, nhỏ bé và… không có lối thoát.

Chỉ còn vài ngày nữa là tôi thi xong tốt nghiệp cấp 3. Tôi dự định học nghề rồi kiếm việc đi làm. Nhưng giờ đây, tôi không còn tâm trí để học hành gì cả.

Trong đầu tôi lúc nào cũng lởn vởn câu hỏi: Sau khi tôi rời khỏi đây, ai sẽ ngăn họ khi họ đánh nhau? Ai sẽ giữ mẹ khỏi bị bố đạp ngã? Ai sẽ nhặt từng mảnh chén bát đổ vỡ sau mỗi lần bố say?

Tôi thương mẹ nhưng tôi cũng không còn sức lực để tiếp tục cuộc sống như thế này nữa. Các chị tôi đã bỏ đi trước tôi, khi họ vừa đến tuổi trưởng thành.

Chị cả của tôi từng tâm sự với tôi: “Chị cố tình chọn chồng ở tận Đà Nẵng để có cớ đi thật xa cái nhà này. Nếu còn sống ở đây, chắc chị phát điên mất”.

Tôi không biết họ đến với nhau vì điều gì. Tôi càng không hiểu vì sao họ sinh ra 4 đứa con để rồi thứ duy nhất họ truyền lại cho chúng tôi là sự bất hạnh và sợ hãi.

Tôi chỉ muốn hỏi bố mẹ: Nếu không yêu nhau, tại sao lại sinh con? Tại sao lại bắt một đứa con gái 18 tuổi phải đứng giữa những trận chiến không do nó tạo ra?

Tôi không biết mình có sai khi nghĩ vậy không? Nhưng nếu ai đó từng lớn lên trong một gia đình như tôi, từng run rẩy khi nghe tiếng bố mở cửa mỗi tối, từng nhìn mẹ khóc ngất trong căn bếp không còn gì nguyên vẹn… thì hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ?

Nếu bạn đang trong hoàn cảnh tương tự, hoặc từng vượt qua được nó, xin hãy để lại lời khuyên cho tôi với…

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.