Hai thái độ của nhân viên y tế khi tôi đến khám ở bệnh viện công

Hai thái độ của nhân viên y tế khi tôi đến khám ở bệnh viện công

bởi

trong
Hai thái độ của nhân viên y tế khi tôi đến khám ở bệnh viện công

‘Anh vào khám bác sĩ tư vấn chi tiết, đừng hỏi nhiều, ở đây còn bao nhiêu bệnh nhân đang chờ’, nữ nhân viên y tế tỏ vẻ khó chịu.

Tôi là một nhân viên văn phòng, năm nay đã gần 40 tuổi. Gần đây, thấy cơ thể có dấu hiệu mệt mỏi kéo dài, tôi quyết định đến bệnh viện đa khoa của tỉnh để khám, hy vọng sẽ biết được tình trạng sức khỏe của mình để có thể kịp thời điều trị. Hôm đó, bệnh viện khá đông bệnh nhân. Bước vào khu vực tiếp đón, tôi gặp một nữ nhân viên y tế trẻ đang làm việc với ánh mắt mệt mỏi và nét mặt căng thẳng. Tôi thận trọng thông báo về tình trạng sức khỏe của mình, mong muốn được giải thích rõ ràng và hướng dẫn chi tiết về quy trình thăm khám.

Thế nhưng, nữ nhân viên y tế chẳng buồn ngước lên nhìn tôi, chỉ đáp lại bằng một giọng lạnh lùng: “Qua quầy đóng tiền rồi vào phòng khám gặp bác sĩ”. Trong lòng còn nhiều thắc mắc, khó hiểu, tôi hỏi thêm: “Tôi có phải chờ lâu không? Hay có cần làm một số xét nghiệm trước không?”. Thấy vậy, cô gái tỏ vẻ khó chịu: “Anh cứ vào gặp bác sĩ rồi sẽ được tư vấn chi tiết, đừng có hỏi nhiều, ở đây còn biết bao nhiêu bệnh nhân đang chờ kia kìa”.

Có chút không thoải mái vì thái độ của nhân viên y tế kia, nhưng vì không muốn căng thẳng thêm nên tôi đành im lặng làm theo. Vào đến phòng khám bệnh, tôi được một nữ y tá hỗ trợ tiếp nhận hồ sơ bệnh án. Khác với nữ nhân viên ở quầy tiếp đón, người này nói chuyện nhẹ nhàng, ân cần, tư vấn chi tiết giúp tôi hiểu rõ hơn về quy trình thăm khám.

Chính cô gái này còn hướng dẫn tôi nên đi làm xét nghiệm nào trước vì thời gian chờ lấy kết quả là khác nhau. Cũng vì thế mà tôi kịp hoàn thiện các xét nghiệm trước giờ nghỉ trưa để được bác sĩ kết luận bệnh, thay vì phải chờ qua trưa sang đầu giờ chiều. Những bức bối của tôi trước đó dường như cũng được gỡ bỏ.

>>

Bởi vậy mới nói, không phải nhân viên y tế nào cũng có thái độ cộc cằn, thô lỗ với bệnh nhân. Dù biết áp lực công việc của người làm ngành y luôn rất lớn, căng thẳng là điều khó tránh khỏi, và đôi khi nó chuyển thành lời nói và hành động thiếu chuẩn mực với bệnh nhân. Tuy nhiên, tôi nghĩ điều quan trọng nhất thuộc về tính cách và khả năng chịu đựng của mỗi người. Một người biết kiềm chế bản thân, biết đặt y đức lên trên tất cả sẽ tìm được cách cư xử phù hợp với những người tới khám bệnh.

Ở đây, tôi không đòi hỏi nhân viên y tế nào cũng phải niềm nở, cười nói với bệnh nhân giống như ở các bệnh viện tư (nơi chất lượng dịch vụ được chú trọng và chi phí khám bệnh cũng đắt đỏ hơn nhiều). Tôi hiểu họ cũng phải chịu nhiều áp lực trong công việc. Nhưng ít nhất, tôi mong họ có thể đối xử với người bệnh một cách hòa nhã, đúng mực, thân thiện, nhất là với những bệnh nhân lớn tuổi hơn.

Bởi chúng tôi một khi đã vào viện là đều mang trong mình những lo lắng về sức khỏe bản thân. Trong khi đó, người dân mấy khi có nhiều hiểu biết về y học để tự trấn an mình. Đôi khi chỉ cần một ánh nhìn cảm thông, một lời nói, cử chỉ nhẹ nhàng của người làm ngành y cũng có thể xoa dịu bớt những nỗi lo, băn khoăn của người bệnh. Khi ấy, những cẳng thẳng, bức xúc, thậm chí là ác cảm với nhân viên y tế cũng tự khắc tiêu tan.

Đặng Hoàng Hải