
Tôi đã chọn sai môi trường ở, vì giá cả tốt nên không tìm hiểu kỹ những người hàng xóm vô học như vậy.
Tôi 30 tuổi, cùng chồng chuyển đến một căn nhà ở Thủ Đức gần 3 năm để kinh doanh và ở. Chỉ còn hơn một tháng nữa là tôi chuyển về quê vì sắp xây nhà xong, chuyển hướng bán hàng tại chính nơi mình sinh ra. Tôi gặp nhiều áp lực trong cuộc sống, chuyện tiền bạc, cả những người hàng xóm cư xử rất thiếu văn hóa. Từ trước đó, tôi đã liên tục thấy thùng rác nhà mình chứa đầy đồ ăn, thức uống của những người hàng xóm. Tôi không lắp camera phía trước nhưng biết họ là những người chuyên vứt rác qua nhà mình thông qua lời của chủ nhà trước đó. Tôi thường thấy 3 căn nhà chỉ dùng chung một thùng rác, lâu lâu khi tôi về quê ăn tết lên lại thấy ở nhà có thêm hai cái thùng chứa đầy rác. Những nhà hàng xóm luôn sạch sẽ, thùng rác dường như không thấy đâu, còn nhà tôi nào là hộp sữa, bim bim, vỏ sầu riêng…
Tôi không có chứng cứ và cũng không muốn làm to chuyện, chỉ vài lần viết một bảng cáo thị dán trước thùng rác để họ nâng cao ý thức. Xóm tôi ở là khu dân trí thấp, dân lao động, nhiều người ở nhà và hay chửi tục. Tôi đã bỏ qua nhiều lần vì nghĩ rác do mấy đứa nhóc vứt nên không chấp. Cho đến tối hôm qua, trước khi tôi ra ngoài, thấy khoảng mười mấy người tụ tập ăn nhậu, xe của họ để trước cổng nhà tôi. Tôi cũng không phải dễ tính, ra lườm nhưng không nói gì rồi đi chơi. Tầm 23h tôi về đến nhà, những người hàng xóm đang dọn dẹp đống nhậu nhẹt, cảnh tượng trước mắt tôi là khu vực chứa rác nhà mình. Nào là vỏ bia, thùng xốp bị xé nhỏ ra, nhét đầy thùng và quanh khu vực trước cửa nhà. Lúc này tôi đã rất bực bội, đến lấy những miếng rác, vỏ bia để ra giữa đường.
Sau đó tôi có hỏi bà chị kia: “Chị ơi, chị có thấy ai đổ rác qua nhà em không”? Bà trả lời: “Không biết, nhà tôi có thùng rác, mắc gì mang qua đó đổ”. Xong có ai đó nói là mấy đứa con nít nhưng tôi không nghe rõ lắm. Lúc sau tôi vô nhà thì thấy bà hàng xóm chạy ra kêu thằng nhóc nhặt rác, nhưng mà chỉ nhặt vỏ lon bia chứ không nhặt thùng xốp bị xé nát. Tôi tiếp tục ra hỏi: “Chị ơi, cho em hỏi chị ngồi đây có thấy ai bỏ rác qua nhà em không? Có phải mấy đứa nhóc không chị”? Bà đó lườm tôi và quát không biết. Rồi kêu tôi là em đứng yên đó, chị vô lấy điện thoại quay rồi kêu làm bằng chứng, báo lên phường.
Tôi với bà ta cãi nhau một hồi, những người hàng xóm kiểu rất bênh vực bà ấy, trong khi tôi chỉ có một mình. Sau đó tôi thấy mệt bà ta quá nên đi vào, chán không muốn nói chuyện nữa. Sáng dậy, tôi gặp câu chuyện khác, suýt nữa người đàn ông hàng xóm đòi đánh. Tôi ra quét rác trước nhà, cái đống xốp hôm qua vẫn bị đẩy qua nhà tôi. Tôi quyết định chỉ quét rác xung quanh nhà, đá cái đống xốp đó ra mé đường. Bà hàng xóm sát bên nhà tôi chạy về, thấy thế liền nói: “Sao không hốt rác mà đá ra giữa đường, làm gì mà khó coi vậy. Hốt bỏ vào thùng là xong chứ làm gì ghê vậy”? Tôi rất tức giận, nói lại bà ta, cơn thịnh nộ nổi lên. Bà ta xưng mày tao, chắc hơn tôi tầm mười tuổi. Tôi cũng xưng lại mày tao, xong bà lại đổi thành chị em, bảo tôi ở đây cả năm ai trong xóm cũng biết hết rồi.
Ông nội nhà đối diện nói vào như kiểu muốn đấm tôi, mày gọi ai là mày tao, nhỏ mà láo? Tôi bảo tại sao bà kia có quyền xưng mày tao với tôi, tôi xưng mày tao thì không được, còn ông là ai, tôi có đụng gì tới ông không? Mấy người đó nói: “Bọn tao ở đây mấy chục năm rồi, mày ở đâu đến đây. Nhỏ mà xưng với người ta là mày tao à? Tôi trả lời: Đây là nhà tôi đó, thì sao. Ông biết tôi bao nhiêu tuổi mà kêu tôi nhỏ? Rồi thêm 3, 4 người hùa vào nói tôi, bảo làm gì ghê vậy, quan trọng cái thùng rác quá, trong khi con của bà đó là người thường xuyên vứt rác chỗ nhà tôi nhất. Nghe bà chủ nhà nói cả gia đình đó ban đêm thường xuyên ăn uống, vứt rác nhà người ta mấy năm nay nên quen rồi.
Chưa kể, cả xóm mỗi tuần đều hát karaoke từ trưa đến gần tối, bật nhạc to như ở đám cưới. Thật sự tôi đã chịu đựng quá nhiều ở cái xóm vô tổ chức này. Nhiều gia đình, cha mẹ không biết dạy con từ những cái cơ bản nhất, vô ý thức, vô văn hóa mà cứ đóng vai nạn nhân rồi thường xuyên bắt nạt người ở trọ. Tôi rất tức giận nhưng nghĩ nếu như không làm dữ dằn lên thì người ta thấy mình phụ nữ sẽ càng bắt nạt hơn. Tôi cũng biết là không nên tranh cãi với những người đó, họ sẽ luôn cho rằng họ không sai, nhưng quá bực bội nên tôi phải bung ra cho đỡ khó chịu. Vấn đề quan trọng nhất ở đây chính là việc tôi đã chọn sai môi trường ở, vì giá cả tốt nên tôi đã không tìm hiểu kỹ những người hàng xóm vô học như vậy. Mong được các bạn chia sẻ cùng tôi.
Hồng Vân