
Mình không cần quá nhiều người hiểu, chỉ cần một người, đủ lặng, đủ sâu, đủ thật, để mình không còn phải thu mình lại nữa.
Gửi chính mình, người đã đi qua nhiều mùa mà chẳng mấy ai hay. Có những điều trong lòng mình, chưa từng nói với ai. Không phải vì không ai lắng nghe, mà vì dường như không ai hiểu được mình thực sự muốn nói gì. Thế là mình chọn im lặng, chọn mạnh mẽ, chọn gói ghém nỗi cô đơn vào trong sự bận rộn, sự bình tĩnh, sự “ổn” bên ngoài. Mình từng mong có ai đó nhìn vào sâu trong mắt mình mà không cần hỏi: “Bạn ổn không”, vì họ sẽ thấy đôi khi mình ổn chỉ vì không thể làm gì khác. Nhưng giữa những ngày dài đó, vẫn còn một điều giữ mình lại, con cái. Những đứa trẻ là nơi mình được là chính mình nhất, không phải mạnh mẽ cũng không cần giả vờ. Mình cười thật lòng, lo thật lòng, yêu thật lòng. Nhờ chúng, mình vẫn còn ánh sáng trong tim, dù ngoài kia có bao nhiêu lần mình muốn tắt đi tất cả.
Mình không cần quá nhiều người hiểu, chỉ cần một người, đủ lặng, đủ sâu, đủ thật, để mình không còn phải thu mình lại nữa. Nếu có thể, mình sẽ cho phép bản thân được mềm, được yếu, được nói, như một người sống, không chỉ là người gánh vác. Nếu chưa có ai như vậy, mình vẫn tiếp tục sống chân thành, vì mình biết, ánh sáng thật sẽ luôn gặp được người biết nhìn.
Độc giả liên hệ qua email hoặc số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) để được hỗ trợ
- Họ tên: thanhbinh1581
- Tuổi: 44 tuổi
- Nghề nghiệp: Kinh doanh
- Nơi ở: Quận Phú Nhuận, TP Hồ Chí Minh
- Giới tính: Nam