Ở công ty, anh được gọi là “soái ca mặc sơ mi trắng”. Về nhà, anh là người chồng dịu dàng, biết nấu ăn, rửa bát và đặc biệt tôn trọng vợ.
Tôi nghĩ mình đã chọn đúng người. Đám cưới của chúng tôi tổ chức vào mùa thu, trọn vẹn và ấm cúng như một bộ phim tình cảm lãng mạn.
Nhưng khi bước vào đời sống hôn nhân thật sự, tôi bắt đầu nhận ra có một điều hơi lạ ở anh. Điều mà lúc yêu nhau tôi từng thấy vui, dễ thương nhưng giờ lại khiến tôi hơi ngột ngạt.

Chồng tôi cầu kỳ một cách thái quá về chuyện trang phục khi vợ chồng “gần gũi” (Ảnh minh họa: Knet).
Chồng tôi rất cầu kỳ, thậm chí có phần ám ảnh với chuyện nội y của vợ. Anh quan tâm đến màu sắc, chất liệu, kiểu dáng, không phải một cách hời hợt, mà theo kiểu nghiên cứu kỹ càng.
Ví dụ, trong tuần trăng mật ở Đà Lạt, anh đã chuẩn bị sẵn cả một chiếc vali nhỏ đựng toàn nội y mà anh tự tay đặt hàng từ trước cho tôi, đầy đủ từ ren Pháp màu kem, satin đỏ rượu đến những mẫu gần như chỉ thấy trong các cửa hàng cao cấp ở nước ngoài.
Anh còn bảo tôi thử từng bộ, chỉnh dây áo sao cho vừa người và chụp hình lại. Khi đó, tôi còn nghĩ anh ấy tinh tế, có gu thẩm mỹ, biết chiều chuộng vợ. Nhưng càng về sau, tôi càng thấy mọi thứ đi xa hơn.
Cứ đến cuối tuần, anh lại chuẩn bị một bộ đồ ngủ riêng cho chuyện vợ chồng. Lúc anh muốn tôi là nàng thơ, khi lại theo phong cách quyến rũ kiểu Nhật, có hôm thậm chí là cosplay (hoá trang nhân vật).
Anh không ép buộc nhưng sự kỳ vọng hiện rõ qua ánh mắt và lời nói: “Em mặc bộ đó đêm nay nhé để đúng phong cách anh muốn. Anh chuẩn bị phòng luôn rồi”.
Tôi nhiều lần thấy mệt, chỉ muốn mặc đồ ngủ cotton đơn giản, ôm chồng và ngủ một giấc yên lành. Nhưng nếu tôi từ chối hoặc mặc sai “gu”, anh sẽ trở nên trầm lặng, lạnh đi một cách khó hiểu.
Không cáu gắt, không trách móc nhưng thái độ của anh như thể tôi vừa làm hỏng một kế hoạch quan trọng. Lần tôi mặc nhầm bộ anh không thích, cả buổi tối hôm đó, anh nằm quay lưng và nói đúng một câu: “Không sao, em ngủ trước đi”.
Tôi bắt đầu hoang mang. Tôi cũng là người, cũng có lúc mệt mỏi, bận bịu, không thể lúc nào cũng đẹp hoàn hảo theo đúng mong đợi của người khác.
Tôi tâm sự với bạn thân, người mới lập gia đình không lâu. Cô ấy nghe xong, cười lớn rồi bảo: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Có khi chồng cậu bị ảnh hưởng phim ảnh nhiều quá thôi. Người ta thì chồng bê tha, không chịu tắm rửa, cậu lại được ông chồng sạch sẽ, yêu cái đẹp, còn chê gì?”.
Câu nói ấy khiến tôi im lặng. Đúng là anh chưa từng làm gì quá giới hạn. Nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không ổn.
Một hôm, khi dọn tủ sách để kê lại bàn làm việc, tôi vô tình thấy một ngăn bí mật sau đống sách dày cộp của anh. Trong đó là một cuốn sổ ghi chi tiết tên các cửa hàng nội y. Có cả các bức ảnh cắt từ tạp chí thời trang, được dán cẩn thận vào giấy.
Anh cũng ghi ngày giờ cụ thể tôi đã mặc bộ nào, phản ứng của anh ra sao… Tôi choáng váng vì mức độ chi tiết và kỳ công mà anh dành cho cuốn sổ đó.
Tôi mang chuyện này ra nói với chồng. Ban đầu, anh im lặng, sau đó mới chậm rãi giải thích: “Anh từng có một khoảng thời gian mất kiểm soát bản thân khi còn là sinh viên. Anh từng sống trong ký túc xá, không có điều kiện chăm sóc bản thân, mọi thứ lộn xộn, bừa bộn.
Anh luôn tự nhủ sau này nếu có người yêu, anh sẽ biến cuộc sống màu sắc hơn, duy mỹ hơn, kể cả trong chuyện vợ chồng”.
Tôi nghe và thấy thương anh. Nhưng tôi cũng nói rõ giới hạn của mình. Tôi không muốn trở thành diễn viên trong một bộ phim do anh đạo diễn.
Chúng tôi là vợ chồng, không phải vai diễn để mỗi đêm phải lên đồ cho đúng kịch bản. Tôi yêu anh vì con người anh, không phải vì bộ vest anh mặc hay căn phòng được xịt mùi tinh dầu gì. Và tôi cũng mong anh yêu tôi như thế.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, chồng tôi lặng người đi một lúc lâu. Anh ôm tôi thật chặt rồi xin lỗi. Anh nói sẽ học cách yêu tự nhiên hơn, chấp nhận cả những khi tôi không hoàn hảo.
Nhiều người có thể thấy chuyện này là nhỏ, là “có chồng tâm lý còn đòi hỏi gì nữa”. Nhưng tôi nghĩ, hôn nhân không chỉ là sự hòa hợp về thể xác, mà còn là sự tôn trọng cảm xúc thật của nhau.
Mỗi người đều có quyền được thoải mái với chính mình trong không gian riêng tư nhất. Một chút cầu kỳ có thể khiến tình yêu thêm thi vị. Nhưng nếu nó trở thành áp lực thì cần phải xem lại.
Có thể anh ấy không sai nhưng nếu tôi cứ cố gắng để vừa vặn với mọi kịch bản anh viết ra thì đến một lúc nào đó, tôi sẽ đánh mất chính mình. Và hôn nhân vốn không phải là một sân khấu…
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.