Kiệt sức vì việc nhà, tôi vẫn bị chê vì chồng gầy, cháu chậm

Kiệt sức vì việc nhà, tôi vẫn bị chê vì chồng gầy, cháu chậm

bởi

trong
Kiệt sức vì việc nhà, tôi vẫn bị chê vì chồng gầy, cháu chậm

Mẹ chồng hỏi chồng tôi thế vợ đâu mà không nấu cơm, vợ không nấu cơm cho ăn à.

Gia đình tôi có hai vợ chồng và con trai gần một tuổi. Cả hai đều công tác trong ngành xây dựng, đặc thù công việc khá vất vả và phải làm ngoài giờ nhiều. Tôi làm mảng văn phòng, làm việc từ sáng tới khoảng 6h tối và về nhà lúc 7h. Chồng làm giám sát nên hay phải chạy tiến độ. Gần đây anh khá bận, có những ngày phải đi đêm hôm nên thức khuya nhiều và có phần sút cân. Chúng tôi thuê người trông trẻ tại nhà theo giờ hành chính (lúc tôi về thì chị ấy về), chỉ làm những việc xung quanh em bé chứ không làm việc nhà. Hàng ngày nếu chồng tôi bận tăng ca kíp, gần như mọi việc nhà, con cái là của tôi. Dù 7h tối mới về tới nhà nhưng hôm nào tôi cũng cơm nước đàng hoàng, ăn xong dọn dẹp nhà cửa, tối nào cũng phải tầm 10h mới xong xuôi công việc nhà cửa, con cái và đến phần của bản thân.

Chuyện chẳng có gì cho tới tối qua mẹ chồng tôi gọi video lên chơi với cháu. Hôm qua cũng là cuối tuần nên tôi vừa ăn bên bà ngoại xong về. Tôi đứng ở bếp nghe mẹ chồng nói qua điện thoại, thấy xót con trai vì trông dạo này gầy đi. Bà hỏi chồng tôi vừa ăn gì, anh nói nãy tiện đường về ăn cơm hàng (chồng tôi về lúc 9h30 tối nên không thể qua nhà bà ngoại ăn cơm cùng). Bà hỏi thế vợ đâu mà không nấu cơm, vợ không nấu cơm cho ăn à. Chồng tôi có nói nay cuối tuần tôi sang ngoại chơi. Bà tiếp tục nói: “Ngoại thì ngoại cũng phải về mà lo cho chồng con chứ”. Tôi nghe đến đây đã thấy nghẹn lại, vì mình đâu phải kiểu người không biết lo toan gia đình như vậy. Một tuần tôi chỉ xin có một buổi tối về ăn cơm cùng bố mẹ. Lúc này tôi thấy chồng hạ bé loa xuống, chắc không muốn để tôi nghe thấy. Chồng tôi nói: “Là hôm nay con về muộn nên bảo vợ không nấu, chứ ngày nào mà chả ăn”.

Câu chuyện chưa hết, con tôi cuối tháng này tròn một tuổi, cháu được khoảng hơn 9 kg, bà chê gầy. Giờ cháu mới tập đứng, chưa đi được, bà cũng chê chậm. Bà bảo là mẹ thì phải dạy nó biết cái nọ cái kia chứ chả hiểu làm cái gì. Trong khi cháu gần một tuổi đã bập bẹ nói, rất thông minh, nhanh nhẹn. Tôi thường xuyên mua các đồ chơi trí tuệ, sách kích thích thị giác và não bộ, dành tất cả thời gian rảnh để chơi cùng con, cho con đi chơi, đi bơi thủy liệu,…

Cuộc điện thoại kết thúc, tôi òa lên khóc cùng chồng, anh an ủi tôi: “Kệ bà, em ở cùng anh chứ có ở cùng bà đâu” nhưng tôi vẫn thấy buồn lắm. Tôi chẳng hiểu phải sống sao cho vừa lòng nữa. Bà nói như kiểu tôi không để ý gì tới chồng và con vậy. Nghe thật sự nghẹn lòng. Mong được mọi người chia sẻ.

Khả Hân