Là mẹ đơn thân, tôi bị chê cười vì chỉ yêu đàn ông lương hơn 20 triệu đồng

Là mẹ đơn thân, tôi bị chê cười vì chỉ yêu đàn ông lương hơn 20 triệu đồng

bởi

trong

Tôi 33 tuổi, đang sống ở TPHCM cùng con trai 4 tuổi. Ban ngày, tôi đi làm, tối tranh thủ học thêm văn bằng hai ngành Công nghệ thông tin. Cả tháng, tôi chỉ mong có thời gian nghỉ để ôm con ngủ một giấc tròn.

Tôi từng là người mộng mơ. Nhưng mộng mơ không trả nổi tiền thuê nhà 6 triệu đồng/tháng, chưa kể điện nước, dịch vụ tốn thêm 1,5 triệu đồng nữa. Tổng cộng là 7,5 triệu đồng tiền cho nơi trú ngụ mỗi tháng.

Con trai tôi học trường công, học phí và sinh hoạt gói gọn khoảng 5 triệu đồng. Tôi đi học lại, tốn thêm 2 triệu đồng tiền học phí. Chi tiêu cá nhân tôi giữ ở mức thấp nhất là 3 triệu đồng/tháng, đã phải thường xuyên nhịn mỗi khi thèm trà sữa.

Tôi còn mua bảo hiểm nhân thọ cho hai mẹ con, không phải để sang chảnh, mà vì nghĩ tới những ngày không may. Tiền đó mỗi tháng là 3,3 triệu đồng. Vậy là mỗi tháng, tôi chi tiêu tối thiểu 20,8 triệu đồng.

Là mẹ đơn thân, tôi bị chê cười vì chỉ yêu đàn ông lương hơn 20 triệu đồng

Tôi chỉ chọn đàn ông có thu nhập trên 20 triệu đồng vì còn phải lo cho con, không gồng gánh nổi cho ai (Ảnh minh họa: Canva).

Chưa tính tiền chi cho lễ Tết, tiền phát sinh, một chuyến du lịch mỗi năm để con có ký ức tuổi thơ. Cộng hết vào, chia đều ra, mức chi hàng tháng của tôi là khoảng 22,8 triệu đồng. Đó là chưa tính viện phí lúc ốm đau, chưa dư ra được đồng nào để biếu bố mẹ.

Vậy nên khi có người hỏi: “Sao cậu cứ nhất định chọn người có lương trên 20 triệu đồng?”, tôi chỉ cười. Không phải tôi kén, mà là nếu người ta lương dưới 20 triệu đồng, tôi không thể gồng gánh thêm cho ai được nữa.

Yêu đương không sai. Nhưng yêu mà phải chia luôn phần gánh nặng tài chính thì tôi không chịu nổi.

Tôi không đòi hỏi người đàn ông phải bao nuôi tôi vì tôi cũng đang tự làm điều đó với bản thân. Nhưng tôi cần một người đủ trưởng thành và có năng lực tài chính để song hành cùng tôi.

Vì nếu không, ai sẽ cùng tôi lo tiền học cho con, tiền nhà, tiền ăn, tích luỹ cho tương lai? Lúc con ốm, ai là người đưa đi bệnh viện? Lúc tôi thi cuối kỳ, ai trông con? Tình yêu không thể thay thế những điều đó.

Có người bạn bảo với tôi, yêu là phải bao dung. Tôi cũng từng bao dung, từng yêu một người chưa có định hướng rõ ràng, lương ba cọc ba đồng nhưng mơ mộng đủ đường.

Tôi cố gắng gồng lên làm chỗ dựa cho anh ấy. Cho đến khi tôi nhận ra, tôi đang đánh đổi cả sự an toàn của con trai mình chỉ để duy trì mối quan hệ “có tiếng mà không có miếng”.

Chúng tôi cãi nhau rất nhiều vì chuyện tiền bạc, mệt tới mức lúc chia tay, tôi không còn hơi sức để cãi. Tôi chỉ biết lặng lẽ rút ra bài học: Người cùng mình đi đoạn đường đời này phải là người hiểu được rằng, đời sống có thật, cơm áo gạo tiền có thật. Và nếu đã không cùng nhau lo được thì thôi đừng khuyên nhau cố gắng.

Giờ đây, tôi không đặt tiêu chuẩn người yêu phải lãng mạn, đẹp trai, ga lăng. Tôi chỉ cần người có năng lực tài chính, có trách nhiệm, có mặt khi cần và biết chăm sóc nhau.

Khi tôi chia sẻ quan điểm của tôi với đồng nghiệp, vô tình người khác nghe được và đi đồn khắp nơi về việc tôi là người đàn bà thực dụng, chỉ quan tâm đến tiền. Tôi biết chuyện cũng buồn, chạnh lòng nhưng tôi cho rằng, tôi đang lựa chọn đúng. Mọi người thấy sao?

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.