Làm sao để quên vợ người ta

Làm sao để quên vợ người ta

bởi

trong
Làm sao để quên vợ người ta

Chúng tôi đều có gia đình nhưng gặp nhau tôi mới thấy trái tim còn biết rung động; cả hai yêu sai thời điểm và không có tương lai.

Tôi và em quen nhau khi đi huấn luyện nghiệp vụ ở tỉnh. Lúc đầu chỉ là những câu chuyện xã giao, những lần học nhóm, cùng chia sẻ vài bữa cơm trưa vội vã giữa giờ giải lao. Không biết từ lúc nào, tôi và em đã lún sâu vào mối quan hệ mà cả hai đều biết là sai. Tôi có vợ và con nhỏ, em có chồng và một tổ ấm mà nhìn từ bên ngoài ai cũng tưởng hạnh phúc. Chắc vì cuộc sống hôn nhân quá nhiều khoảng trống, sự vô tâm, nhạt nhẽo, hoặc đơn giản là cảm giác không còn được thấu hiểu nên chúng tôi tìm thấy ở nhau một điều gì đó rất khác: sự đồng điệu, nhẹ nhàng, ấm áp, không ràng buộc, không trách nhiệm, chỉ là hai tâm hồn đang thiếu thốn tìm đến nhau.

Thời gian bên em ngắn ngủi nhưng tôi được sống thật, thấy trái tim mình hồi sinh. Tôi biết mình có lỗi với vợ, với gia đình nhưng cảm xúc là thứ khó kiểm soát. Khi khóa huấn luyện kết thúc, em bảo: “Chúng ta nên dừng ở đây. Em không thể đánh đổi gia đình để tiếp tục một mối quan hệ mơ hồ”. Tôi hiểu nhưng không đồng nghĩa với việc dễ dàng buông bỏ. Từ ngày em rời xa, tôi sống trong giằng xé. Ban ngày tôi vẫn đi làm, cười nói với đồng nghiệp, tối về ăn cơm cùng vợ con nhưng trong lòng như có khoảng trống không sao lấp đầy. Tôi nhớ em, nhớ những tin nhắn dài, những cái nắm tay vụng trộm, cả ánh mắt em nhìn tôi mà chưa kịp nói ra điều gì.

Tôi từng nghĩ mình sẽ vượt qua, rằng thời gian sẽ giúp bản thân nguôi ngoai, nhưng nhiều tuần trôi qua nỗi nhớ vẫn âm ỉ. Tôi không trách em vì lựa chọn dừng lại, đó là điều đúng đắn, nhưng tôi chưa làm được. Tôi không biết phải làm sao để quên một người từng khiến mình sống lại cảm xúc tưởng đã mất đi mãi mãi. Giờ đây tôi thấy mệt mỏi vì dằn vặt lương tâm, vì nhớ nhung vô vọng, vì không thể chia sẻ với ai. Tôi không biết bản thân sai ở đâu, chỉ biết đã yêu, một tình yêu muộn màng, sai thời điểm, không có lối đi. Tôi viết những dòng này không phải để biện minh, chỉ là muốn giải tỏa cảm xúc. Mong được các bạn chia sẻ cùng tôi.

Quang Hào