
Anh nói tôi tuyệt vời, còn rất thương và sợ tôi phải buồn, nhưng tình yêu dành cho tôi đã nhạt, không muốn cùng tôi đi tiếp.
Từ nhỏ tôi là cô gái mọt sách, nhút nhát, chỉ biết đi học rồi về nhà. Tôi không biết cách chăm chút ngoại hình cũng như làm sao để giao tiếp tự tin với các bạn khác giới. Ngay cả thời sinh viên, mặc cho bạn bè lần lượt hẹn hò, tôi chỉ quanh quẩn bên các bạn gái, không biết chăm chút ngoại hình và vẫn là cô gái mọt sách. Tôi có thể sử dụng hai ngoại ngữ, nói chuyện hàng giờ với người khác về các chủ đề trong sách vở. Nhưng khi đối mặt với các bạn nam, tôi lại rất tự ti và không biết phải mở lời như thế nào.
Sau khi bắt đầu đi làm, tôi dần dần thay đổi ngoại hình, tập thể dục thay đổi vóc dáng, ăn mặc hợp thời trang hơn, cởi mở với các mối quan hệ, tự tin năng động. Trong công việc tôi rất có năng lực và được sếp trọng dụng. Bạn bè cũ gặp lại đều nhận xét ngoại hình và tính cách tôi thay đổi, tốt lên rất nhiều. Trong khoảng thời gian đó cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng tôi luôn gặp phải tình trạng người mình thích thì không thích mình hoặc ngược lại. Sau đó, tôi thấy bản thân cần bình tâm lại, không đi tìm kiếm tình yêu nữa, chỉ tập trung vào bản thân. Tôi đọc sách, tìm hiểu về tình yêu nhiều hơn và dần dần thay đổi tư tưởng cũng như cách nhìn nhận về tình yêu và đàn ông.
Mãi tới khi 30 tuổi, tôi mới có bạn trai chính thức đầu tiên. Chúng tôi quen nhau khi cùng tập thể dục tại phòng tập gần nhà tôi. Cùng lúc đó, tôi có ba người theo đuổi nhưng đã chọn anh. Anh nhỏ hơn tôi hai tuổi, rất thông minh, hoạt ngôn, giỏi giang trong công việc, luôn mang lại cho tôi cảm giác vui vẻ, thoải mái khi ở bên cạnh. Lúc mới quen nhau, chúng tôi nói chuyện rất nhiều và quan niệm sống cũng đương đồng, tôi cảm giác như đã tìm được tri kỉ của đời mình sau bao năm chờ đợi. Vì vậy chúng tôi đã quan hệ với nhau rất nhanh, chỉ sau một tháng hẹn hò. Trong thời gian quen nhau, thỉnh thoảng cũng có lúc anh vô tâm với tôi nhưng đa số tình cảm chúng tôi rất tốt, chưa từng cãi nhau hay giận dỗi vô cớ dẫn tới chia tay.
Sau gần hai năm quen nhau, tôi gợi ý anh đưa về ra mắt gia đình và xác nhận thời gian kết hôn, anh bắt đầu lảng tránh. Anh viện cớ bận công việc và không gặp tôi thường xuyên như trước. Cách đây một tháng, anh chủ động nói dừng lại. Lý do là thời điểm hiện tại anh không muốn cưới tôi, không nên dây dưa sợ mất thời gian làm tôi lỡ dở và khuyên tôi đi tìm người khác. Nếu sau này có duyên, chúng tôi sẽ tự tìm đến nhau. Anh nói tôi là người con gái tuyệt vời, anh vẫn còn rất thương và sợ tôi phải buồn. Nhưng tình yêu anh dành cho tôi đã nhạt, không muốn cùng tôi đi tiếp.
Mặc cho tôi níu kéo, thuyết phục rằng mình không cần cưới ngay, chỉ cần xác nhận mối quan hệ với gia đình hai bên và sẽ cưới khi hai đứa đều sẵn sàng, anh vẫn nhất quyết dừng lại. Tôi gọi điện, nhắn tin làm phiền, anh vẫn đối xử rất dịu dàng nhưng kiên quyết ra đi. Ngày hẹn gặp để chia tay lần cuối, anh dắt tôi đi mua chiếc nhẫn, coi như quà chia tay và để bù đắp lỗi lầm của anh.
Tôi như người trên trời rơi xuống vực thẳm. Đã một tháng trôi qua nhưng tôi vẫn chưa thể bình tâm trở lại. Tôi điên cuồng lên mạng kết bạn nói chuyện với người lạ để quên anh, nhưng sau cùng đêm về tôi vẫn thấy nhớ anh và khóc rất nhiều. Tôi đã tưởng tìm được người yêu thương mình và muốn xây dựng gia đình cùng anh, thế nhưng mọi thứ giờ đều tan biến. Tôi không biết mình đã làm gì sai trong mối quan hệ này, cũng như đã hành xử sai ra sao khi không có được hạnh phúc đến cuối cùng?
Tôi không sợ ế, cũng không chịu áp lực kết hôn từ gia đình. Nhưng tôi rất sợ phải đối mặt với sự cô đơn khi mà bản thân thật sự muốn có một gia đình nhỏ hạnh phúc và những đứa con. Làm sao tôi có thể bước tiếp những ngày tháng sau này ? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để vượt qua.
Huyền Nga