Một buổi chiều cuối tuần, tôi bắt gặp bạn trai mình tay trong tay với người con gái khác. Anh một mực nói rằng, họ chỉ là bạn. Nhưng qua một vài kênh thông tin, tôi biết họ có tình ý với nhau thời gian gần đây. Anh vẫn nói yêu tôi nhưng lại lén lút chơi trò “bắt cá hai tay” với người con gái khác.
Sau khi không thể chối cãi, anh khẳng định, đó chẳng qua là một phút sai lầm. Anh không đồng ý chia tay, còn khẳng định không ai yêu tôi nhiều như anh. Tôi không nên vì quá tức giận mà quyết định vội vàng. Bởi anh biết rõ, tôi yêu anh nhiều như thế nào.
Đúng là tôi yêu anh. Thậm chí, trong cuộc tình này, tôi là người chủ động trước. Tôi cũng từng tự tin vào tình yêu này, nghĩ rằng đợi công việc của tôi ổn định hơn một chút sẽ tính chuyện đám cưới. Vậy mà anh hôm trước bàn chuyện tương lai, hôm sau đã nắm tay người con gái khác.

Trong tột cùng tức giận và thất vọng, tôi gọi Tùng đi uống rượu. Tùng hơn tôi hai tuổi, là bạn học của anh trai tôi. Anh không đẹp trai, cũng không có gì nổi bật nhưng anh hiền và chiều tôi như em gái.
Thực ra, vài năm trước, anh từng thổ lộ tình cảm với tôi nhưng tôi từ chối. Tôi quý anh nhưng yêu thì không. Tôi hy vọng, dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn mãi là anh em. Khi đó, Tùng nhìn tôi: “Ừ, làm anh trai của em cũng được”.
Tùng ngồi đối diện tôi nói rằng: “Hắn không xứng đáng để em khóc. Nếu buồn thì uống cho say đi rồi sau đó, anh đưa em về nhà. Ngủ một giấc, tỉnh dậy là xóa hắn ra khỏi đầu, khỏi tim luôn nha”.
Tôi nói như khóc: “Anh ta nói, đời này sẽ không ai yêu em nhiều như anh ta”. Tùng nhìn tôi dỗ dành: “Bậy, đầy người yêu em nhiều hơn hắn, mà lại không làm em buồn như hắn”.
Trong nỗi tột cùng buồn chán, tôi hỏi Tùng có yêu tôi không, còn muốn lấy tôi không? Hôm sau, khi tôi qua cơn say, Tùng nói: “Hôm qua, có người uống rượu vào đòi lấy anh đấy”. Tôi tự ái: “Bây giờ tỉnh rồi, em vẫn muốn lấy anh thì sao?”.
Tôi gọi điện cho bạn trai cũ, thông báo với anh một cách hả hê rằng, tôi sắp lấy chồng. Rằng chỉ cần anh ta rời tôi ra, đầy người muốn lấy tôi làm vợ. Anh ta hét lên: “Em điên rồi mới trả thù anh bằng cách đó. Em sẽ hối hận”.
Và có lẽ, anh ta đã nói đúng. Sau khi nỗi tức giận qua đi, sự tự ái vì bị phản bội xẹp xuống, những bận rộn chuẩn bị đám cưới đã xong, một mình ngồi trong căn phòng tân hôn, nhìn chồng vùi trong cơn say bởi uống quá nhiều vì hạnh phúc, tôi vô cùng hối hận.
Tôi không yêu Tùng, đó là sự thật. Tôi chỉ là cô gái háo thắng, muốn chứng tỏ bản thân. Chỉ là để thắng kèo này, tôi đã liều lĩnh đặt cược cả cuộc đời mình vào đó.
Khi nhìn Tùng say ngủ, tôi vẫn không dám tin đó là chồng mình. Tại sao phải đến lúc này, tôi mới nhận ra, mình đã có một quyết định nông nổi và điên dại? Tôi giận bản thân, lo lắng và sợ hãi khi nhìn về phía trước.
Đêm tân hôn của tôi đã trôi qua như vậy, trong nỗi tự giày vò bản thân. Những ngày sau đó, thấy tôi ngại ngùng, trốn tránh chuyện gối chăn, Tùng cũng không ép. Anh hiểu rõ nhất tình cảm tôi dành cho anh là như thế nào. Anh biết, tôi cần thời gian và anh sẵn sàng chờ đợi.
Tôi từ chỗ không yêu anh, tôi dần dần bị sự dịu dàng, chu đáo, tâm lý của anh thu phục. Rồi vào ngày sinh nhật anh, 4 tháng sau ngày cưới, chúng tôi mới có đêm tân hôn thực sự. Tôi luôn biết ơn chồng vì đã kiên nhẫn đợi trái tim tôi rung động.
Vậy nên khi đọc câu chuyện “Cưới vợ 5 ngày vẫn không được “động phòng”, tôi đau đớn khi nghe lý do“, ở vị trí một người phụ nữ, tôi muốn nói với anh vài lời thế này.
Xét về phương diện nào, phụ nữ cũng không mạnh mẽ và lý trí bằng đàn ông, trong chuyện tình cảm cũng như vậy. Không phải tự dưng mà người ta nói: “Đàn ông nên lấy người mình yêu. Phụ nữ nên lấy người yêu mình”.
Với đàn ông, một khi đã yêu ai, họ sẵn sàng lao vào biển lửa vì người yêu. Nhưng một khi họ đã không yêu, dù có quan tâm, hy sinh vì họ cỡ nào cũng chỉ khiến họ càng thêm chán ghét.
Phụ nữ thì khác, ban đầu có thể không yêu nhưng rồi “mưa dầm thấm lâu”. Chỉ cần người đàn ông bỏ thời gian, tiền bạc, tâm tư, kiên trì vì họ, dần dần họ sẽ bị sự cảm động dẫn dắt mà sinh ra tình cảm.
Vợ bạn có lẽ giống như tôi, vì nỗi đau bị phụ tình mà nhất thời mất phương hướng, không nhận thức rõ mình muốn gì. Cô ấy lấy anh như một cách chạy trốn nỗi đau, để qua cơn hoang mang rồi mới bừng tỉnh ngộ.
Cô ấy đã nhìn rõ lòng mình nhưng vẫn muốn anh cho thêm thời gian để “tập” yêu anh. Tình yêu anh đã có rồi, thời gian có lẽ là điều không quá khó.
Thật ra, nếu cô ấy không trong cơn hỗn loạn cảm xúc, chắc gì đã quyết định lấy anh. Và nếu thế, tình yêu anh dành cho cô ấy cũng chỉ có thể chôn kín trong lòng mãi mãi. Cô ấy đến với anh như một giấc mơ, thậm chí còn đẹp hơn giấc mơ. Vì mơ rồi sẽ tỉnh, còn sự thật, cô ấy đã là vợ anh rồi.
Anh hãy tin rằng, cái gì bắt nguồn từ trái tim, nhất định sẽ đi tới trái tim. Anh cho vợ anh cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội. Tôi nghĩ, tình yêu anh dành cho cô ấy đủ nhiều để nuôi dưỡng cuộc hôn nhân này nở hoa kết trái.
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.