Tôi năm nay 39 tuổi, từng trải qua một cuộc hôn nhân. Tôi và chồng cũ yêu nhau nhưng không thể tiếp tục vì cảnh nghèo cứ mãi quấn lấy, nhất là sau khi con gái tôi qua đời vì bị trọng bệnh, không có tiền cứu chữa. Nỗi đau khổ khiến tôi quyết “dứt áo” ra đi.
Chuyện xảy ra đã 10 năm nhưng mỗi lần nghĩ lại đều như một cơn ác mộng. Tôi sợ cái nghèo, sợ lúc nào đầu óc cũng phải căng ra tính toán từng đồng bạc lẻ để không thiếu trước, hụt sau. “Một túp lều tranh hai trái tim vàng”, đối với tôi hoàn toàn chỉ là bịa đặt.
Tôi rời quê lên phố, đi làm công nhân. Làm ngày vẫn chưa nguôi buồn, tôi còn nhận làm giúp việc ngoài giờ và ngày nghỉ cho những gia đình có nhu cầu. Tôi muốn mình khi mình còn khỏe phải cật lực kiếm tiền để phòng những ngày đau yếu.
Tôi quen anh ấy sau một lần tới dọn nhà cho anh. Người đàn ông ngoài 60 tuổi, sống một mình trong căn nhà rộng lớn. Lúc đầu, tôi gọi anh bằng chú nhưng anh lại gọi tôi bằng em.

Sau lần giúp việc đầu tiên, anh đặt lịch tôi tuần 3 buổi đến dọn dẹp nhà cửa sau giờ tan làm ở công ty. Vài lần xong việc muộn, anh mời tôi ở lại ăn cơm tối. Tôi không ngại, cùng anh vào bếp nấu những món ăn giản dị.
Anh kể vợ anh mất 16 năm rồi, hai cô con gái đều đã lấy chồng. Sau khi về hưu, cuộc sống của anh thu hẹp lại trong nhà, nhiều khi cảm thấy rất buồn chán.
Tôi nhìn cơ ngơi của anh, lại thấy anh vẫn còn khá phong độ, khỏe mạnh, mới buông lời: “Sao anh không tìm người bầu bạn, sống một mình thế này thì buồn lắm”.
Anh ấy nhìn tôi nói: “Tìm một người phụ nữ chân tình thời này khó lắm, nhất là lớn tuổi như anh. Nếu là em, em có đồng ý không?”. Khi hỏi câu đó, tôi nhận thấy ánh mắt anh nhìn tôi thiết tha, chờ đợi.
Sau nhiều ngày đắn đo suy nghĩ, tôi đã quyết định nhận lời làm vợ anh. Tôi đã ở tuổi 40, một mình ở thành phố này, nhà cửa chưa có, nghề nghiệp tạm bợ. Nếu có thể có một người chồng để dựa, một mái nhà để ở, một đứa con thơ để chăm bẵm yêu chiều, còn gì tốt hơn.
Anh ấy đúng là lớn tuổi hơn tôi khá nhiều. Nhưng nếu anh ấy trẻ hơn thì anh đâu có chọn người như tôi. Suy đi tính lại, tôi vẫn thấy mình cần có một gia đình.
Tôi về với anh, không có đám cưới, chỉ có vài mâm cơm quây quần các con cháu của anh và bố mẹ tôi. Lúc đầu, biết con rể chỉ thua mình vài tuổi, mẹ tôi khá ái ngại. Nhưng khi đến nhà, thấy cơ ngơi rộng rãi, tôi lại không phải sống cảnh mẹ kế – con chồng, mẹ tôi cũng khá yên tâm.
Thế nhưng, cuộc sống hôn nhân đâu chỉ là việc hai người cùng sống chung một nhà, ăn chung một mâm cơm. Hôn nhân còn là sự chung đụng cả tâm hồn lẫn thể xác.
Đêm đầu tiên là vợ chồng, tôi dễ dàng nhận ra anh ấy không còn “khỏe” như vẻ bề ngoài. Anh loay hoay mãi, biện bạch rằng, mình đã thiếu vắng đàn bà quá lâu đến nỗi mất cảm giác. Tôi ôm anh, bảo rằng hôm nay tôi mệt rồi, chỉ muốn ngủ. Tôi không muốn anh quá căng thẳng hay áp lực vì chuyện này.
Những ngày sau này, tình hình cũng không mấy cải thiện. Và tôi biết, anh không phải là do quá căng thẳng vì lâu ngày không gần phụ nữ. Anh ấy thực sự đang “có vấn đề”.
Thật ra, phụ nữ ở tuổi 40 như tôi, nhu cầu chăn gối không quá nhiều. Nhưng như vậy không có nghĩa là không có. Tôi cũng khát khao được yêu đương.
Tôi nghĩ rằng, đàn ông ngoài 60, thân thể cường tráng, khỏe mạnh như anh cũng không thể gọi là già. Nhưng tình hình đang diễn ra lại hoàn toàn không như tôi mong đợi.
Mọi người cứ nghĩ xem, một cuộc hôn nhân không có “thân mật” thì sẽ thế nào. Một cuộc hôn nhân mà mỗi đêm về, chồng chỉ vội vàng chìm vào giấc ngủ để khỏi ngượng ngùng tránh né, còn vợ chỉ biết ngồi nhìn chồng ngủ rồi thao thức suốt đêm vì những khao khát rất đàn bà.
Chồng tôi rất tốt, kinh tế cũng khá giả. Tôi có thể an phận sống cuộc đời bên anh mà không có nhiều lo lắng. Nhưng không chỉ là vấn đề nhu cầu sinh lý, tôi còn muốn có con.
Tuổi dù không còn trẻ, tôi vẫn còn khả năng làm mẹ. Tôi không muốn cứ cùng anh già đi như thế này mà không có một đứa con cho riêng mình.
Có phải tôi đã toan tính quá nhiều nhưng lại quên đi điều quan trọng nhất mà người phụ nữ mong chờ từ một cuộc hôn nhân, đó là làm vợ, làm mẹ? Có nhiều lúc tôi nghĩ rằng, tôi thà có con mà không có chồng, còn hơn có chồng mà không có con.
Cuộc hôn nhân chỉ mới bắt đầu không lâu, tôi có nên vì những suy nghĩ này mà sớm dừng lại?
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.