
Tôi từng nhu nhược, lấy lý do con đủ cha mẹ, chồng sẽ thay đổi vì mình, nhưng suy nghĩ đó đã khiến tôi tự chuốc lấy đau khổ.
Tôi 36 tuổi, mẹ đơn thân, bước ra khỏi hôn nhân với tài sản lớn nhất là đứa con trai 8 tuổi kháu khỉnh và ngoan hiền. Tôi và anh đến với nhau bằng hai bàn tay trắng cùng với mong muốn “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Có lẽ tôi đã quá nóng vội để cân nhắc kỹ trong hôn nhân sẽ là điều gì, nên chỉ sau một tháng cưới, tôi thất vọng nặng nề. Đỉnh điểm là anh “đi gái” bên ngoài và cho đó là lỗi của tôi, bởi vì về nhà tôi hay cau có mỗi khi anh đi với bạn bè. Tôi từng hối hận ngày đó không dứt khoát, mạnh mẽ để không có những năm tháng khổ đau phía sau. Rồi với hy vọng khi con ra đời, anh sẽ tu tâm và chí thú làm ăn, nhưng quên mất con người chỉ thay đổi khi chính họ không còn lựa chọn hoặc một cú sốc đau đớn nào đó. Tôi đã nuông chiều bản tính ích kỷ của anh bằng việc gánh vác tài chính gia đình, để anh mặc định việc đi tìm định hướng tương lai suốt 4 năm, coi đó là điều bình thường.
Đỉnh điểm là công việc tôi buộc phải dừng, công ty giải thể, nợ chồng nợ, anh trách móc tôi đẩy gia đình vào bế tắc, con người không thành thật, lừa dối anh làm ăn mà anh không hề biết gì, anh quên mất đáng lẽ trụ cột phải là mình. Mọi thứ kết thúc, tôi đưa đơn ly hôn, anh cũng gây khó dễ, khủng bố tinh thần tôi rất nhiều với lý do không muốn con thiếu cha mẹ. Tôi từ người hoạt náo trở nên lầm lì, không còn muốn đối thoại hay tranh luận. Thuận tình không được tôi đơn phương ly hôn. Anh hết năn nỉ, khóc lóc đến quay mặt chửi rủa tôi không khác gì kẻ tội đồ, đổ mọi thứ cho tôi. Tôi chỉ im lặng bởi vì tình yêu đã chết, nếu cố gắng cũng không thể cứu vãn tình cảm trong mình.
Mọi thứ kết thúc hơn nửa năm, mỗi ngày tôi đều thấy bình yên với con, cuộc sống vẫn chật vật nhưng không còn cảm giác lo lắng, bất an khi nhìn mặt anh mỗi ngày, cũng không còn cảm giác sợ sệt mỗi khi anh say. Lâu lâu anh buồn gì đó có gọi và tìm cách quấy rối nhưng tôi hạn chế tối đa tương tác, có chăng chỉ vì con mà cho anh tới lui, không đáp ứng những yêu cầu của anh đưa ra. Anh như con thú hoang vùng vẫy trong đống đổ nát, càng làm tôi nhận thấy quyết định ly hôn là đúng đắn. Sau những lời tâm sự này, tôi không cổ vũ việc ly hôn của các cặp đôi đang không hạnh phúc, chỉ muốn nhắn nhủ, mọi thứ đều do mình quyết định và chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tôi từng rất nhu nhược, lấy lý do vì con đủ cha mẹ, người đó sẽ thay đổi vì mình, nhưng suy nghĩ đó đã khiến tôi tự chuốc lấy đau khổ.
Cuộc hôn nhân chỉ thực sự hạnh phúc nếu biết vì nhau, xây dựng nền tảng gia đình, từ đó những đứa trẻ mới có thể phát triển tốt nhất. Nhà cao nhà thấp, nệm ấm chăn êm không bằng sự hòa thuận, đồng cảm của người bạn đời mình gắn bó. Tôi tin cuộc sống sau ly hôn không đáng sợ như người ta lầm tưởng, ai cũng phải học cách trưởng thành và đối diện khó khăn để đi qua ngày giông bão. Tôi không còn trách cứ bất kỳ điều gì vì hiểu nếu không cho họ cái quyền bước vào cuộc đời mình để gây khổ đau thì không ai làm được điều đó. Mỗi đêm ôm con thấy thương quá đỗi, vì con đã có tuổi thơ chứng kiến ba mẹ cãi vã, con cũng bị ám ảnh tâm lý mỗi khi thấy ba đến gần nhưng cũng không nỡ đẩy ba đi.
Ngày mai trời lại sáng, tôi sẽ lại yêu thương, vui tươi và chắc chắn luôn bình yên với quyết định của mình.
Hoa Hồng