Mac Allister – từ lời khuyên của mẹ đến đỉnh cao World Cup

Mac Allister – từ lời khuyên của mẹ đến đỉnh cao World Cup

bởi

trong


Trong bài viết trên trang The Players’ Tribune, tiền vệ người Argentina kể về những tháng ngày bế tắc, tưởng như phải rời bỏ sân cỏ nước Anh đến chức vô địch World Cup và trở thành trụ cột của Liverpool.

Mac Allister – từ lời khuyên của mẹ đến đỉnh cao World Cup

Tôi phải gửi một cái ôm thật chặt tới mẹ mình.

Nếu không có bà, tôi sẽ chẳng có ngày hôm nay. Tôi sẽ không phải một nhà vô địch Premier League. Chắc chắn tôi cũng sẽ không phải một nhà vô địch World Cup. Có lẽ các bạn thậm chí sẽ chẳng biết đến tên tôi.

Tháng 12/2020, tôi gọi FaceTime cho mẹ và khóc nức nở. Lúc ấy tôi đang ở căn hộ của mình tại Brighton, còn mẹ ở Buenos Aires. Tôi hoàn toàn mất phương hướng.

Tôi than thở: “Mẹ ơi, con không chịu nổi nữa. Con sẽ về nhà. Con phải rời khỏi đây”.

Khi đó, tôi hầu như chẳng được ra sân cho Brighton. Thật xấu hổ, bởi tôi mang trên lưng chiếc áo số 10 của một CLB Ngoại hạng Anh – giấc mơ của biết bao cậu bé ở Argentina – nhưng tôi chẳng là ai cả. Cái tên của tôi chẳng có giá trị gì. Tôi đã nghĩ mình bị nguyền rủa.

Khi mới chuyển từ Boca Juniors sang Anh đầu năm 2020, tôi chỉ vào sân từ ghế dự bị một trận, và vài ngày sau, cả thế giới dừng lại. Đại dịch Covid-19 đến và Bùm: Mọi thứ đóng băng! Không bóng đá. Không bạn bè. Và điều tệ nhất là tôi bị mắc kẹt ở một đất nước mà mình không biết tiếng. Tôi phải bắt đầu học những lớp tiếng Anh cơ bản qua Zoom.

“Hola. Xin chào. Tên tôi là Alexis. Bạn khỏe không? Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ”.

“Ổn, ổn đó. Giờ thử nói lại nào”.

“Hello. My name is Alexis…”

Hahaha. Thật sự chán nản.

Là cầu thủ, chúng tôi hay nói rằng mình trưởng thành sớm. Nhưng ở nhiều khía cạnh, chúng tôi vẫn chỉ là những cậu bé. Ngày nào tôi cũng FaceTime hỏi mẹ cách bật lò nướng, hay cho bột giặt vào đâu. Và khi phải một mình, không được thi đấu, bạn dễ rơi vào trầm cảm. Nhiều người không biết, nhưng đến Giáng sinh năm đó, khi sân vận động còn vắng tanh vì không có khán giả, tôi đã thu xếp hành lý sẵn sàng. Thật đấy, mọi thứ đã được gói ghém. Tôi nhận hai lời mời: một từ Nga và một từ Tây Ban Nha và tôi đã quyết định xong. Tôi gọi về cho mẹ ở Buenos Aires, khóc hết nước mắt và nói: “Con bỏ cuộc. Con chịu hết nổi rồi”.

Nhưng những bà mẹ luôn biết phải nói gì, phải không?

Dù bạn bao nhiêu tuổi, khi nói chuyện với mẹ, bạn vẫn là một đứa trẻ. Mẹ đưa tôi về lại những ngày tháng chơi bóng ngoài sân sau cùng anh em. Khi mùa hè mới bắt đầu, bãi cỏ xanh mướt, phẳng phiu, cắt tỉa gọn gàng, nhưng đến cuối hè thì bãi cỏ biến thành một bãi bùn nâu vì chúng tôi trượt cỏ húc nhau muốn vỡ đầu.

Hồi nhỏ, mỗi khi thầy cô hỏi tôi muốn làm nghề gì, tôi chỉ nhìn họ như thể họ bị điên.

“Nghề gì? Ý thầy là sao? Cầu thủ, cầu thủ, cầu thủ”.

Mọi người nghĩ đó là vì người cha El Colorado (Gã tóc đỏ) của tôi là huyền thoại của Boca. Nhưng thực lòng, nếu bố tôi có là thợ sửa ống nước, tôi vẫn ám ảnh với bóng đá. Tôi nhớ một trong những lần đầu bố đưa tôi và các anh tới La Bombonera xem một trận đấu.

Chúng tôi mất cả tiếng chỉ để đi nốt hai dãy phố cuối. Ai cũng dừng ông lại, xin chụp ảnh, xin chữ ký, muốn nói chuyện… Đó là khởi đầu của tất cả đam mê, là lúc tôi bắt đầu hiểu bố và nghề cầu thủ là như thế nào. Đó là khởi đầu của cả hành trình.

Mac Allister cùng bố mẹ và các anh thời còn nhỏ ở Argentina.

Khi bước sang tuổi teen, cả ba chúng tôi đều chơi cho Argentinos Juniors, mỗi ngày lái xe 90 phút đến sân tập bằng chiếc Ford Ka màu đen. Nó cũ đến mức muốn bật điều hòa khi trời nóng như thiêu cũng chẳng chạy. Chúng tôi gọi nó là La Cuca (con gián). Nếu bạn nghĩ chúng tôi đi Audi thì chắc bạn không biết bố tôi đâu. Đương nhiên chúng tôi may mắn có một người cha nổi tiếng, nhưng phước lành của El Colorado cũng có giới hạn. Chiếc La Cuca được truyền từ anh cả Francis tới Kevin và rồi cuối cùng tới tôi, và chúng tôi đã đi cả chục triệu cây số với nó.

Ba anh em nhà Mac Allister trong chiếc Ford Ka, lăn bánh trên đường cao tốc với nhạc La Mona mở hết cỡ…

Khi ngồi một mình ở Brighton, trên ghế dự bị, tôi nhớ điên cuồng những ngày đó. Cỏ chỗ khác luôn xanh hơn chỗ mình, phải không? Tôi chỉ muốn về nhà. Nhưng mẹ đã giúp tôi nhìn ra ánh sáng.

“Ale, nhớ con đã mong mỏi điều này đến thế nào không? Nhớ La Cuca không? Con phải dũng cảm. Giờ không thể bỏ cuộc”.

Những pha bóng ấn tượng của Mac Allister ở Brighton

Những pha bóng ấn tượng của Mac Allister ở Brighton.

Thử tưởng tượng nếu tôi sang Tây Ban Nha hay Nga? Tôi sẽ mãi chỉ là đáp án trong những câu đố hóc hiểm ở các quán nhậu nước Anh, kiểu như:
“Câu tiếp theo: Ai là anh chàng Argentina tên nghe như người Ireland, chơi 15 trận cho Brighton?”

“Chết tiệt, ai nhỉ? Mac gì đó… Rồi gã đó đã biến đi đâu rồi?”

Nhưng không, đó không phải số phận của tôi. Mẹ đã cứu tôi.

Sau Giáng sinh, đội bóng gặp chấn thương hàng loạt, và ban huấn luyện gần như không còn lựa chọn nào ngoài việc cho tôi vào sân. Tôi nghĩ nhiều người xem Match of the Day hẳn đã thốt lên: “Anh chàng Mac Allister này là ai vậy? Người Scotland hả? Argentina ư? Cái thằng râu đỏ kia hả?!”

Khi tôi ghi hai bàn vào lưới Everton tháng 1/2022, tôi cảm thấy mọi thứ “ăn khớp” với nhau. Nó khiến tôi nhớ một câu chuyện bố kể khi tôi còn nhỏ. Ông từng gặp vô vàn khó khăn khi mới chơi cho Boca. Quá khổ sở, ông tìm mọi cách để đổi vận. Một ngày nọ, cách duy nhất ông nghĩ ra là thay sang đôi giày với đinh dài nhất có thể.

Và rồi ông bắt đầu chơi “ngậm dao giữa răng” – như cách người ta hay nói ở Argentina.

Ông biến thành một gã lì lợm, muốn vượt qua ông thì phải giết ông trước. Chính ông cũng không giải thích được vì sao, nhưng đôi giày đã thay đổi hoàn toàn tinh thần ông. Mỗi cầu thủ đều có khoảnh khắc đổi vận ấy. Với tôi, đó là ngày ở Goodison. Tôi trở thành một con người khác.

Khi ấy chỉ còn 11 tháng là tới World Cup, tôi nhớ bố nói: “Ale, nếu con giữ được suất đá chính ở Premier League, con sẽ có tên trong danh sách đội tuyển Argentina”.

Tôi đáp ngay: “Bố điên à. Họ là một tập thể khăng khít, vừa vô địch Copa America. Không thể đâu.”

“Ale, bố nói thật…”

Ông rất mê thống kê, phân tích, và cứ gửi cho tôi ảnh chụp màn hình…
“Ale, xem này, thằng này mới đá 51% số trận ở CLB. Con đang đá 73% đấy.”
Hahahaha. Ừ rồi, ông già. Được thôi…

Mac Allister gia nhập Brighton từ Argentinos Juniors vào tháng 1/2020, ghi 20 và kiến tạo 9 bàn qua 112 trận. Ảnh: Reuters

Khi De Zerbi đến làm HLV ở mùa giải kế tiếp, chỉ vài tháng trước World Cup, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn với tôi.

Điều quan trọng nhất ông ấy giúp tôi cải thiện chính là khả năng quan sát toàn bộ sân theo cách cái mà chúng tôi gọi là phân tích tình huống. Cứ mỗi hai giây, chụp lại trong đầu một “bức ảnh” của bàn cờ. Chúng tôi lấy Martin Odegaard làm ví dụ. Với tôi, đó là một trong những người giỏi nhất thế giới ở khoản quan sát. Đầu của anh ấy gần như không bao giờ ngừng chuyển động. De Zerbi đã tặng tôi món quà đó, và nó thực sự nâng tầm lối chơi của tôi.

Được thi đấu hàng tuần, với sự tin tưởng của HLV, ý nghĩ về World Cup bắt đầu không còn xa vời. Tôi sẽ không bao giờ quên, hôm đó chúng tôi đá sân khách với Wolverhampton, và khi ở khách sạn, tôi nhận được cuộc gọi trong mơ. Bố tôi đã đúng. Tôi có tên trong danh sách. Tôi thực sự sẽ đến Qatar. Tôi lập tức gọi FaceTime cho bố mẹ, và cả ba chúng tôi cùng khóc.

Hai năm trước, tôi còn chẳng thể rời ghế dự bị ở Brighton.
Giờ tôi sắp dự World Cup cùng Argentina, với mục tiêu viết nên lịch sử.

Và ở trận mở màn, chúng tôi đúng là đã tạo nên lịch sử nhưng… theo cách tệ nhất! Không có ý thiếu tôn trọng Saudi Arabia, nhưng họ đá dâng cao đến mức khi chúng tôi xem băng hình chuẩn bị, ai cũng nghĩ: “Wow, nếu họ không chơi hoàn hảo suốt 90 phút, chúng ta có thể ghi… 15 bàn.”

Tiếc là hôm đó họ đã chơi hoàn hảo.

Chúng tôi ghi 2 hay 3 bàn nhưng bị VAR báo việt vị với khoảng cách bằng một cái móng tay. Mọi thứ ở trận đó như bị nguyền rủa. Sang hiệp hai, khi đội nhà đang bị dẫn, tôi cùng một số người bắt đầu khởi động. Tôi nhìn về băng ghế, hy vọng. Đột nhiên, tôi thấy HLV chỉ tay về phía mình: “Nào, vào thôi!”

Tôi nổi hết da gà. OK, đến lúc rồi. Tôi sắp được chơi ở World Cup. Tôi chạy thẳng về phía băng ghế.

Nhưng rồi ông ấy vẫy tay: “Không, không, không.”

Ông ấy chỉ ra phía sau tôi.

“Cậu kia! Cậu kia!”

“Cái gì?”

“Không phải cậu, là người khác kìa!”

Hahaha. Ở World Cup cơ đấy! Phần tệ nhất là gia đình tôi ngồi ngay sau băng ghế. Tôi quay lại và thấy bố đang lắc đầu kiểu: “Ôi trời, Ale, cái quái gì vậy???”

Ông ấy đến giờ vẫn chưa bao giờ để tôi quên khoảnh khắc đó.

Trong bóng đá, một trận đấu kéo dài 90 phút là có lý do. Nếu bạn chơi hoàn hảo 80 phút nhưng không biết cách chịu đựng 10 phút cuối, bạn sẽ không bao giờ trở thành nhà vô địch.

Saudi Arabia đã chịu đựng suốt 90 phút, và họ gây chấn động thế giới. Tiếp đó, đến lượt chúng tôi chịu đựng. Truyền thông xé nát chúng tôi. Ai cũng cảm nhận được áp lực, nhưng may mắn thay, chúng tôi có Leo (Messi) đứng ra lên tiếng. Anh nói với người hâm mộ ở quê nhà rằng họ phải tiếp tục tin tưởng, vì chúng tôi sẽ không làm đất nước thất vọng. Đó chỉ là những lời giản dị. Nhưng khi người nói là Leo, bạn sẽ tin tuyệt đối.

May mắn thay, là người Argentina, chúng tôi biết cách chịu đựng. Nó nằm trong ADN. Trong bóng đá, một trận đấu kéo dài 90 phút là có lý do. Nếu bạn chơi hoàn hảo 80 phút nhưng không biết cách chịu đựng 10 phút cuối, bạn sẽ không bao giờ trở thành nhà vô địch.

Với tư cách một quốc gia, tôi nghĩ đó là bí quyết của chúng tôi. Có khi chúng tôi còn tận hưởng cả sự điên rồ ấy, đúng không?

Chỉ cần nhìn vào khoảnh khắc ở tứ kết gặp Hà Lan, khi mọi thứ bùng nổ và cả hai bên lao vào nhau. Là người Argentina, đó là lúc chúng tôi thấy như đang… ở nhà. Chúng tôi thích thế. Tôi nhớ Steven Bergwijn chạy lại phía tôi khi băng ghế của họ tràn xuống sân, anh ta cố nắm lấy tôi, và gương mặt cực kỳ dữ dằn. Anh ta trông như thực sự muốn đấm tôi. Và điều đó… khiến tôi hơi buồn cười. Tôi không nhịn được, nhìn anh ta như muốn nói: “Cậu không thấy vui à? Chỉ là một vụ xô xát nho nhỏ, như khi chơi với anh em ngoài sân thôi mà. Có vấn đề gì đâu?”.

Những người đồng đội gốc Hà Lan tại Liverpool là Virgil van Dijk và Cody Gakpo bây giờ vẫn hay nhắc lại khoảnh khắc đó và than phiền: “Chà, bọn Argentina các cậu thật đểu. Lúc nào cũng ra vẻ.”

Tôi chỉ biết cười.

Biết nói gì đây? Các cậu bắt đầu trước, nói quá nhiều đấy chứ. Với người Argentina, đó giống như được mời tới một bữa tiệc!

Mac Allister tranh cãi với các cầu thủ Hà Lan ở tứ kết World Cup 2022. Giải này, anh đá chính sáu trận, trong đó có trận chung kết thắng Pháp. Ảnh: AFP

Khoảnh khắc đó đã định hình tinh thần của chúng tôi cho phần còn lại của giải đấu. Chúng tôi không biết sợ. Thật lạ, vì từ bé tôi đã luôn hồi hộp trước mỗi trận. Ngay cả khi mới 8 tuổi, tôi đã biết cảm giác dạ dày nôn nao. Nhưng tôi thề là suốt giải đấu đó, tôi không hề căng thẳng. Ngay cả trước Pháp.

Đêm trước trận chung kết, tôi ngủ liền 10 tiếng.

Phần lớn trận đấu như một làn sương mờ. Nhưng hình ảnh cứ hiện lên trong đầu tôi mãi là lúc tôi chuyền bóng cho Angel Di Maria ghi bàn nâng tỷ số lên 2-0.

Angel. “El Fideo”. “Sợi mì”. Anh ấy là một con người đặc biệt, và đã phải chịu quá nhiều chỉ trích trong sự nghiệp. Chẳng ai thực sự trân trọng El Fideo như đáng lẽ anh nên được. Khi anh ghi bàn, tôi chạy tới ăn mừng, và anh ấy khóc. Nhưng là khóc thực sự. Rất mãnh liệt.

Hãy tưởng tượng bạn vừa ghi bàn ở chung kết World Cup, và cảm giác lại là sự giải thoát, chứ không chỉ là niềm vui. Tôi chỉ có thể hình dung biết bao ký ức đã ùa về trong đầu anh ấy.

Tôi biết có rất nhiều quốc gia yêu bóng đá, nhưng với Argentina, nó mang màu sắc tâm linh. Đôi khi tôi nghĩ nó còn quá quan trọng với chúng tôi. Gương mặt của Angel lúc đó chính là gương mặt của cả đất nước. Trong đó có quá nhiều nỗi đau hòa lẫn với niềm hạnh phúc.

Và rồi tất nhiên, ở hiệp phụ, thủ môn Dibu Martinez đã cứu tất cả chúng tôi. Anh ấy đã “một chân” cứu cả đất nước.

Mac Allister (giữa) chụp ảnh cùng Lionel Messi (trái) và Di Maria.

Tôi đã được thay ra. Tỷ số là 3-3, trận đấu kéo sang loạt luân lưu. Trên băng ghế, ai nấy đều im phăng phắc, chờ tiếng còi. Cả sân vận động cũng im lặng, thật kỳ lạ. Rồi bất chợt, thế giới như ngưng lại. Bạn biết cái cảm giác như không khí bị hút sạch khỏi sân không? Ba giây đó, chẳng ai thở.

Tất cả những gì tôi nhớ là một chiếc áo xanh, ngay trước mặt Dibu, bóng nằm gọn trong chân, chẳng có ai xung quanh. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực hơn thế.

Tôi nghĩ: “Xong rồi. Không còn đường nào nữa. Chúng ta mất World Cup rồi”.

Nhưng bạn biết người ta hay nói gì về thủ môn ở Argentina chứ?
“Muốn làm thủ môn, hoặc phải điên, hoặc phải ngốc.”

Tạ ơn Chúa, chúng tôi có “El Dibu” – kẻ điên nhất trong số đó. Tôi vẫn luôn nói rằng anh ấy có tâm hồn của một đứa trẻ chơi bóng. Anh làm những thứ chỉ một đứa trẻ mới nghĩ ra, vì anh sống trọn trong từng khoảnh khắc, bạn hiểu chứ?

Cách duy nhất tôi có thể diễn tả pha cứu thua đó là nhớ về thời bé, khi tôi nhảy trên giường, giả vờ mình là Gianluigi Buffon, là Iker Casillas hay “El Pato” Roberto Abbondanzieri. Bạn biết cảm giác ấy không? Hay chỉ tôi và các anh em mới làm thế? Mỗi khi mẹ ra cửa hàng tạp hóa, chúng tôi lại lén vào phòng bà, nơi có chiếc giường lớn nhất nhà. Đó là “sân cỏ” của chúng tôi trong suốt một giờ. Một người ném bóng, người kia nhảy trên đệm, giả làm “El Pato” bay người cứu bóng điên cuồng.

Nhảy lên không trung, tay chân dang rộng như sao biển. Làm điều không tưởng và hét lớn:

“El Pato!!!!! Trời ơi!!!! Sao anh ấy có thể cản được chứ???”

Đêm hôm đó, “El Dibu” đã làm đúng như vậy. Anh đưa chân trái ra như một thằng nhóc nhảy trên giường, và đáp lại lời cầu nguyện của 45 triệu người.

Tôi nhớ mình quay lại nhìn các đồng đội trên băng ghế, ai cũng như chết lặng. Không ai nói, không ai chớp mắt. Tôi nghĩ mình là người duy nhất phản ứng.

Tôi hét: “Ông anh điên rồ đó cản được bóng rồi!!!”

Mọi người nhìn tôi như thể vừa thấy ma. Sốc toàn tập.

Mac Allister chụp ảnh cùng mẹ và chiếc cúp Vàng sau trận chung kết World Cup 2022.

Sau đó thì tôi gần như không nhớ gì nữa. Trong loạt luân lưu, tôi như ở một thế giới khác. Khi Gonzalo ghi bàn quyết định giúp chúng tôi vô địch, tôi thậm chí không biết nên ăn mừng thế nào. Mọi người chạy ùa về phía Dibu và Leo, ôm chầm lấy nhau, còn tôi chỉ đứng đó, sững sờ. Không biết phải đi hướng nào. Tôi quay sang nhìn gia đình, ngồi ngay sau băng ghế, và chỉ khẽ vẫy tay.

Như một đứa trẻ sau trận đấu đầu tiên của mình. Hahaha.

“Hola, mẹ. Hola, bố. Con chơi ổn chứ?”

Họ vẫy lại, nước mắt lưng tròng.

Tôi quay lại thì va phải một trọng tài. Không biết nói gì, tôi cứ như đang chào họ sau một trận bình thường.

“Ồ, chào ông. Trận hay đấy. Cầm còi tốt lắm. Cảm ơn ông.”

Trong đầu tôi cứ lặp lại: “Không thể nào… Hai năm trước, mình chẳng là gì. Không thể nào… Không thể nào…”

Tôi nhớ lúc bố mẹ cuối cùng cũng xuống sân ăn mừng với tôi, đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy bố khóc.

Rồi đột nhiên, chúng tôi đã ở trên chuyến bay về nhà, hạ cánh xuống Buenos Aires và chứng kiến 5 triệu người đổ ra đường. Tôi nghĩ đây là ký ức quan trọng nhất đời mình. Tôi không nghĩ ai trong chúng tôi thực sự hiểu được mình đã làm được gì cho tới lúc ấy. Người ta chạy dọc bên chiếc xe buýt hàng cây số. Những ông lão rơm rớm nước mắt, nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn. Chúng tôi đã chờ điều này suốt 36 năm.”

Điều ấy vượt xa bóng đá. Tôi vốn không thích dính dáng tới chính trị, nhưng tôi cũng biết tình hình kinh tế đất nước khi ấy vô cùng tồi tệ. Người dân phải xoay xở để sống qua ngày. Nhưng nhiều người bảo tôi rằng, suốt một tháng đó, cả đất nước ngừng lại. Họ sống cùng từng cú đá của chúng tôi, và quên hết mọi thứ khác. Có lẽ đó là lý do tôi chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng sẽ phải rất lâu tôi mới quên được hình ảnh những con người ấy, chạy theo xe bus dưới cái nắng gay gắt.

Tôi hình dung mình khi đã già, kể cho cháu: “Ông đã kể cho các cháu nghe về ngày hôm đó chưa? Ngày cả đất nước cùng nhau ăn mừng dưới nắng?”

“Rồi ạ, ông”.

Họ phải đưa chúng tôi ra khỏi đó bằng trực thăng. Điên rồ đến thế đấy. Chúng tôi bay trên đầu 5 triệu người với tư cách nhà vô địch World Cup.

Vài ngày sau, tôi đã trở lại Brighton. Nước Anh giữa tháng Giêng! Lạnh cắt da! Mưa xối xả! Hahaha. Thật siêu thực. Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh Adam Lallana ngồi với tôi sau buổi tập, và anh nói: “Lúc xem những trận đầu, tôi thấy Leo chuyền bóng cho cậu, đúng. Nhưng tới bán kết và chung kết, tôi thấy như anh ấy tìm cậu vậy. Như thể hai người có một sự kết nối đặc biệt”.

Tôi không biết điều anh ấy nói có đúng không. Nhưng chỉ riêng việc được nhắc đến trong cùng một câu với Leo đã là vinh dự lớn. Adam đã chứng kiến tất cả những gì tôi trải qua ở Brighton. Việc anh ấy nói vậy, với tôi, ý nghĩa vô cùng.

Tôi khi đó vẫn chưa biết cuộc đời mình sắp thay đổi đến mức nào.

Cuối mùa giải đó, Jurgen Klopp tìm gặp tôi. Thật ra, tình huống đó hơi giống phim James Bond. Ông ấy bay đến và chúng tôi gặp nhau bí mật ở một nơi cách Brighton chừng nửa đường. Tôi hơi sốc khi ông ấy làm vậy vì mình. Tôi đã vô địch World Cup, nhưng chưa bao giờ là một ngôi sao. Chúng tôi ngồi uống cà phê, và ông ấy giải thích rằng ông rất muốn tôi đến Liverpool, vì tôi gợi cho ông nhớ đến Ilkay Gundogan – người mà ông từng mài giũa ở Dortmund để trở thành một trong những tiền vệ box-to-box (con thoi) hay nhất thế giới.

Nghe thật buồn cười, vì hồi nhỏ, bố tôi lúc nào cũng hét từ khán đài:
“Ale, vào vòng cấm! Vào vòng cấm đi!!!”

Mỗi lần đội tôi vượt qua vạch giữa sân, tôi sẽ nghe những tiếng hét: “Vào vòng cấm!!!! Vào vòng cấm!!!”

Tôi không biết nữa, có lẽ ông ấy nhìn thấy ở tôi điều mà Jurgen cũng nhìn ra.

“Đừng có tỏ ra dễ thương! Chạy vào đó đi!!!”

HLV Klopp ôm Mac Allister sau khi Liverpool thua Crystal Palace 0-1 trên sân nhà Anfield ở vòng 33 Ngoại hạng Anh ngày 14/4/2024. Ảnh: Reuters

Từ khoảnh khắc tôi nói chuyện với Jurgen, tôi biết mình sinh ra là để đến Liverpool. Không hẳn vì những gì ông ấy nói, mà là vì con người ông ấy toát ra. Đó là một cuộc trò chuyện tuyệt vời, và là khởi đầu của một mối quan hệ tuyệt đẹp.

Nhưng mọi thứ đều cần thời gian. CLB gần như thay máu toàn bộ tuyến giữa – một nhóm huyền thoại từng giành mọi danh hiệu. Khi tôi, Dom (Szoboszlai), Ryan (Gravenberch) và Endo cùng đến, chúng tôi phải mất một thời gian để quen chơi theo cách của mình. Tuyến giữa trước đây chơi máu lửa như nhạc heavy metal. Chúng tôi là những cầu thủ khác. Ít trực diện hơn. Thích ban bật, phối hợp hơn. Nhưng khi bạn có Mo (Salah), Lucho (Diaz) và Cody (Gakpo) ở phía trên, họ muốn bóng “ngay và luôn”. Chúng tôi cần thời gian để thích nghi.

Tôi sẽ không bao giờ quên, chúng tôi hòa 1-1 trên sân Luton, và khi vào phòng thay đồ, ai cũng biết là mình đã chơi tệ.

Rồi Jurgen bước vào và đưa ra thông điệp mà chúng tôi thực sự cần nghe. Thẳng thắn, không vòng vo:

“Hàng tiền vệ cũ của tôi có đủ bản lĩnh để thắng trận này.”

Tôi cúi gằm xuống sàn: “Chết tiệt. Ông ấy nói đúng”.

Tôi nghĩ đó là bước ngoặt của chúng tôi. Từ đó, chúng tôi chơi quyết liệt hơn, trực diện hơn, nhanh hơn. Hăng máu hơn. Và chúng tôi trở nên gắn bó hơn bao giờ hết – nhất là sau khi Jurgen thông báo sẽ rời đội.

Đó là một cú sốc thực sự. Tôi nhớ nhận được tin nhắn từ người trong CLB nói rằng sẽ có một cuộc họp rất sớm. Chuyện đó chưa từng xảy ra, nên tôi biết có gì đó lạ. Khi vào phòng thay đồ, tôi ngồi cạnh Mo.

Tôi hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Anh ấy nói: “HLV sẽ rời đội”.

Tôi bảo: “Thôi nào. Đùa hả?”

Tôi nghĩ chắc chỉ là trò đùa thôi. Jurgen là kiểu người ám ảnh bóng đá. Ông ấy yêu nó đến mức tôi nghĩ nếu có lý do gì đó, chắc phải là bệnh tật gì nghiêm trọng. Tôi thực sự lo. Nhưng ông giải thích rằng chỉ là ông quá mệt và cần nghỉ ngơi.

Giờ tôi hoàn toàn hiểu. Áp lực ở cấp độ này khủng khiếp. Tôi đồng ý với quan điểm của Pep Guardiola về Premier League – với tôi, đây là danh hiệu khó nhất thế giới. Khó hơn cả Champions League. Premier League kéo dài chín tháng. Tinh thần, thể chất, cảm xúc… thật sự là “tàn sát”.

Nhìn Mo mà xem. Bạn không thể tưởng tượng được anh ấy phải tự đẩy bản thân tới mức nào để duy trì phong độ ở giải này. Mo thật hài hước. Có một thời gian, tôi cố đến phòng gym trước anh ấy, nhưng bất khả thi. Anh ấy luôn có mặt sẵn, mồ hôi nhễ nhại.

Một ngày, tôi hỏi: “Nhưng Mo… khi nào anh ngủ?”

Anh ấy bảo: “Tôi không thích ngủ hơn bảy tiếng. Ngủ nhiều thấy mệt”.

“Anh cũng biết mệt á?”

“Ừ, ngủ thế thì quá. Chỉ cần sáu tiếng rưỡi là đủ.”

Anh ấy tập ở phòng gym một tiếng, ai đó bảo: “Mo, xong chưa? Đi ăn thôi.”
“Không, không. Tôi mới tập bụng xong. Giờ mới đến lúc tập thật đây”.

Khi mới đến, tôi cố thi với anh ấy. Tôi nghĩ: “OK, ông anh đã 31 tuổi rồi. Mình mới 24. Tập bụng thôi mà.”

Và tôi nghĩ mình chỉ chịu được… ba buổi với Mo trước khi bỏ cuộc. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đau tới mức gần như không ngồi dậy nổi. Hahaha.

Mo là người đặt tiêu chuẩn cho tất cả ở Liverpool. Anh ấy là người chuyên nghiệp nhất mà tôi từng gặp. Một con quái vật thực sự.

Tôi cũng phải cảm ơn Arne Slot. Ông ấy là “chiếc cầu” hoàn hảo từ Jurgen. Buồn cười là tôi thân với Jurgen đến mức đồng đội thường trêu: “Ahh, Klopp là bố cậu. Lại mà ôm bố đi kìa!”

Biết sao được, tôi thích nói chuyện với HLV trên sân tập để hiểu rõ họ muốn gì từ mình. Với De Zerbi cũng vậy, và giờ là với Arne. Tôi chắc là mình có tới bốn, năm “ông bố” rồi!

Mac Allister (số 10) mừng bàn mở tỷ số trận Liverpool thắng Bologna 2-0 ở lượt hai vòng bảng Champions League trên sân Anfield ngày 2/10/2024. Ảnh: AP

Khi Arne đến, đó là một thay đổi lớn, vì phong cách của ông ấy hơi khác. Ít “rock & roll” hơn, thiên về kiểm soát bóng hơn, nhưng rất hiệu quả. Nhưng quan trọng hơn là sự hỗ trợ của ông ngoài sân cỏ.

Tôi không muốn đi sâu vào chi tiết, nhưng mùa trước tôi đã trải qua một số vấn đề cá nhân rất khó khăn. Tôi kể cho một người, và cuối cùng chuyện đến tai Arne. Ông gọi tôi vào văn phòng. Bạn không bao giờ biết chuyện như vậy sẽ diễn ra thế nào trong bóng đá. Nhưng Arne đã rất tuyệt vời. Ông để tôi trút hết mọi thứ, và sau đó tôi thấy mình thở dễ dàng hơn.

Các đồng đội cũng tuyệt vời không kém. Họ luôn khiến tôi cười ngay cả khi mọi thứ khó khăn. Nhất là nhóm Nam Mỹ nhỏ của chúng tôi: Lucho, Alisson, Darwin. Và cả ông Taffarel nữa – một huyền thoại! Gần 60 tuổi rồi mà chẳng ai hài hước bằng.

Là những người Nam Mỹ chính hiệu, chúng tôi hay tụ tập ăn thịt nướng hoặc uống mate (hay chimarrao như cách người Brazil gọi). Và đó là lúc rắc rối bắt đầu. Taffarel lúc nào cũng chê kỹ thuật pha mate của bạn.

“Nóng quá!” rồi lại “Lạnh quá!”

Trừ khi là người Brazil pha, Taffarel mới chịu.

“Bọn Argentina các cậu chẳng biết nướng thịt cho ra hồn!”

Alisson thì là người dập mọi cuộc cãi vã. Chúng tôi trêu anh ấy là “Quý ngài hoàn hảo”: tóc hoàn hảo, gia đình hoàn hảo, thủ môn hoàn hảo. Khó chịu thật!

Tôi nói với anh ấy: “Anh biết không, hồi ở Brighton, tôi chẳng hiểu vì sao người ta tung hô anh. Tôi chẳng đánh giá cao anh lắm. Nhưng giờ thì… chết tiệt… Tôi phải thừa nhận, anh là người giỏi nhất. Ờ thì… OK, anh, Dibu và Courtois!”

Lucho và Darwin giống như âm với dương: Lucho trầm lặng, hay cười trước mọi thứ; Darwin thì điên rồ.

Bao nhiêu cuộc trò chuyện chúng tôi đã có chỉ để tìm cách “hạ nhiệt” cơn điên đó, đúng không Darwin?

Darwin là một chàng trai có trái tim nhân hậu. Anh đã trải qua rất nhiều trong đời. Điều duy nhất tệ ở anh là… không biết nấu ăn. Có lần, Darwin mời cả nhóm tới nhà ăn thịt nướng. Khi chúng tôi bước vào, đầu bếp riêng của anh đang đứng bên bếp!

Không, bạn tôi ơi! Ở Argentina, đây là một tội ác!

Anh nghĩ tôi điên vì mỗi lần anh tới nhà tôi, tôi lại đứng bên bếp than, người đầy tro và mồ hôi. Darwin hay nói: “Anh bạn này, cậu đang chơi ở Premier League rồi. Không cần làm mấy việc này nữa đâu.”

Anh ấy không hiểu: Mọi thứ phải theo cách của tôi! Người Argentina nào cũng nghĩ chỉ mình mới biết làm thịt nướng asado. (Còn người Brazil cũng nghĩ thế, nhưng họ sai.)

À suýt quên – nhóm Nam Mỹ của chúng tôi còn “nhận nuôi” cả Szoboszlai. Cậu ấy chẳng nói được tiếng Tây Ban Nha, nhưng vẫn ngồi đó uống hết mate của chúng tôi. Đó là “người anh em Hungary” của nhóm.

Họ bắt đầu như những đồng đội tuyệt vời, rồi trở thành những người bạn tuyệt vời.

Và có một người trong nhóm sẽ mãi ở vị trí đặc biệt trong tim chúng tôi.

Tất nhiên, với tất cả cảm xúc, tôi muốn dành đoạn này cho Diogo Jota. Tôi vẫn không thể hiểu nổi vì sao anh ra đi sớm như vậy. Tôi luôn có mối quan hệ tốt với anh, và năm vừa qua còn gắn bó hơn. Anh luôn là người sống rất chân thành, coi trọng gia đình, và không bao giờ cố gắng tỏ ra là ai khác.
Có hôm anh sẽ tới ôm bạn một cái ôm để đời, hôm sau thì lại chẳng thèm chào, hahaha.

Chúng tôi thích “chọc ngoáy” nhau, và luôn tìm ra cách: từ những tranh luận kiểu so sánh Messi với Cristiano Ronaldo cho tới chơi bài. Đó là một phần của trò chơi. Tôi sẽ luôn chọn nhớ về Jota với một nụ cười. Và tôi biết, với nụ cười đó, anh sẽ cổ vũ chúng tôi từ trên cao. Nếu bạn không tin, hãy nhìn vào thời điểm Frimpong ghi bàn ở trận Community Shield. Phút thứ 20. Hay chức vô địch Anh lần thứ 20. Đó là những dấu hiệu…

Tôi muốn nhân đây gửi lời kính trọng và tình yêu sâu sắc tới gia đình anh – những người chịu nỗi đau lớn nhất sau sự ra đi của anh và người em trai Andre. Chúng ta không bao giờ được quên họ.

Bạn biết không… Một giọt nước mắt khác lại rơi khi tôi nghĩ tới việc Lucho, Darwin và Taffa không còn ở CLB.

Biết bao cốc mate, bao bữa thịt nướng, ly rượu vang và những khoảnh khắc… mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ nhớ họ vô vàn và chúc họ những điều tốt đẹp nhất trên con đường mới. Tôi không nghi ngờ gì việc họ sẽ thành công, vì họ quá tài năng.

May mắn thay, Ali vẫn ở lại với tôi. Một con người tuyệt vời – người chưa mời tôi tới nhà ăn thịt nướng lần nào, nên mùa này anh ấy phải giữ lời.

Sợi dây gắn kết của nhóm chúng tôi… thật ra khiến tôi nhớ tới quãng thời gian bố tôi và Diego Maradona chơi cùng nhau sau khi giải nghệ. Họ cùng đá ở một giải “showbol” ở Argentina – kiểu đá năm người trong nhà. Lúc đó, họ đã là những ông chú, cố gắng lấy lại thể lực.

Cựu đồng đội Mancuso có cả một sân showbol ở nhà và họ thường tới đó tập.

Thi thoảng bố vẫn đưa tôi theo, và tôi vẫn nhớ cảnh Diego biểu diễn những kỹ thuật với bóng. Sau đó, họ ngồi hàng giờ bên bữa thịt nướng, kể chuyện cười và chuyện xưa “thời hoàng kim”.

Với tôi, đó là điều bình thường. Ông không phải “Maradona”, mà chỉ là “El Diego”. Tất cả những gì tôi muốn khi ấy chỉ là đá bóng. Nếu tôi biết mình đang được ngồi cùng một huyền thoại, có lẽ tôi đã chụp nhiều ảnh hơn!

Mac Allister được bố đưa đến các trận đấu giao lưu với huyền thoại bóng đá Argentina Diego Maradona.

Nhưng đó mới là điều tôi yêu ở bóng đá: tình anh em của những người thực sự yêu trò chơi này. Có lẽ đó là lý do tôi xúc động đến vậy khi vô địch giải năm nay. Lạ lắm… World Cup, đến giờ vẫn như giấc mộng đẹp. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Một giấc mơ đẹp mà tôi vẫn chưa tỉnh.

Nhưng chức vô địch Premier League và đội Liverpool này thì thật đến mức tôi cảm nhận được nó.

Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên trước Tottenham, tôi quỳ xuống và bật khóc. Như thể có gì đó đâm thẳng vào ngực. Tôi nghĩ là vì chúng tôi có một tình anh em thực sự – điều rất hiếm trong bóng đá. Sau bi kịch mùa hè này của Diogo và niềm xúc động khi biết mình sắp làm cha… mọi thứ đã mang một ý nghĩa sâu sắc hơn.

“Ồ, chỉ là bóng đá thôi mà.”

Chúng ta làm sao có thể nói vậy nữa?

Không, đây không chỉ là bóng đá. Đây không chỉ là một CLB. Đây là gia đình của chúng ta. Là ký ức, là di sản… Và chúng ta phải trân trọng nó, vì chẳng ai biết nó sẽ kéo dài bao lâu.

Đó là lý do cuộc sống đẹp nhất khi bạn chậm lại và bắt đầu trân quý tất cả những gì mình có. Và tôi thực sự trân trọng mọi thứ mình có.

Cuối cùng, bóng đá cũng giống như chính cuộc sống. Luôn đầy bất ngờ.
Có lúc bạn chơi tệ và chẳng hiểu vì sao. Có khi bạn lại sút kiểu gì cũng vào và cũng chẳng hiểu vì sao. Nhìn câu chuyện của tôi mà xem. Năm 2020, cái tên của tôi là con số 0. Tôi không được đá cho Brighton. Tôi khóc với mẹ qua FaceTime, năn nỉ được về nhà.

Hai năm sau, tôi là nhà vô địch World Cup. Rồi vô địch Copa America. Giờ là nhà vô địch Premier League. Thậm chí còn được đề cử Quả Bóng Vàng.

Đó là bóng đá, đúng không? Thật điên rồ. Cách duy nhất tôi có thể giải thích câu chuyện của mình là: tôi chưa bao giờ bỏ cuộc. Đó là điều tôi muốn dạy con gái mình sau này.

Đúng, bố đã chiến đấu với rất nhiều thứ, nhưng bố biết cách vượt qua tất cả. Cứ tiếp tục chiến đấu. Đó là bài học lớn nhất.

Đó là cách của người Argentina, bạn hiểu chứ?

Có thể chúng tôi không thích làm mọi thứ theo cách dễ dàng. Đúng, chúng tôi muốn chiến thắng. Nhưng trước hết, chúng tôi cần học cách chịu đựng.

Và chính điều đó mới khiến nó trở nên đẹp đẽ.

Thịnh Joey dịch

+