Tôi và anh quen nhau trong một dự án công việc rồi thành đôi. Anh hơn tôi vài tuổi, chín chắn, điềm đạm và luôn biết cách khiến người đối diện cảm thấy an toàn.
3 năm yêu nhau, tôi từng âm thầm kiểm chứng anh đủ kiểu, từ đồng nghiệp, bạn bè đến cả người thân, tất cả đều dành lời khen. Anh là mẫu đàn ông lý tưởng.
Khi kết hôn, anh càng khiến tôi tin rằng, mình đã chọn đúng người. Ngày đi làm, tối về ăn cơm nhà. Có hẹn với bạn, với sếp hay đi thể thao với đồng nghiệp, anh luôn báo tôi một tiếng. Không phải chỉ nói suông, tôi từng kiểm tra ngẫu nhiên và chưa từng phát hiện điều gì bất thường.
Về tiền bạc, anh đưa hết cho tôi giữ. Có lần được sếp thưởng 1-2 triệu đồng sau buổi tiếp khách, anh mua đồ sơ sinh về và bảo: “Trích quỹ, mua quà cho con”. Lúc đó, tôi rưng rưng xúc động.
Mọi người xung quanh đều nói tôi may mắn khi có một người chồng như vậy. Tử tế, thương vợ, sống có trách nhiệm, không rượu chè, nhậu nhẹt hay lăng nhăng. Nhưng tôi đã quên mất rằng, mặt nạ hoàn hảo đến mấy một ngày cũng sẽ rơi.

Mang bầu tháng thứ 8, tôi bất ngờ nhận được tin dữ từ chồng (Ảnh minh hoạ: Sohu).
Tôi đang mang bầu tháng thứ 8, đếm từng ngày chờ con chào đời. Những tưởng sẽ là một đoạn kết viên mãn sau 3 năm yêu, hai năm cưới và bao nhiêu niềm tin vun đắp. Nhưng đúng lúc tôi mơ về mái ấm trọn vẹn, sự thật phũ phàng nhất lại ập đến.
Cách đây vài tuần, anh đi khám sức khỏe tổng quát do công ty yêu cầu. Tôi không mảy may nghi ngờ gì cho đến khi anh về nhà, mặt cắt không còn giọt máu. Anh lảng tránh ánh mắt tôi, bảo cần đi kiểm tra lại. Tôi bắt đầu lo lắng. Đến lần thứ hai, anh mới thừa nhận: “Anh dương tính với HIV”.
Tôi sốc, chết lặng. Phản ứng đầu tiên của tôi là gào lên: “Không thể nào”. Tôi bám víu vào hy vọng đó là nhầm lẫn, là kết quả sai. Nhưng chính anh cũng đã làm lại xét nghiệm và kết quả không thay đổi.
Tôi hỏi anh, trong cơn choáng váng: “Tại sao? Anh lây HIV ở đâu ra?”.
Anh cúi gằm mặt, giọng nhỏ nhẹ: “Anh… có đi với sếp vài lần. Em bầu, anh cũng có nhu cầu nên… chỉ nghĩ là qua đường”.
Tôi nhìn người đàn ông mà mình từng gọi là “chồng” và không còn nhận ra anh nữa. Cái người ôm bụng bầu của tôi mỗi đêm, nói “cả thế giới của anh nằm trong này” lại là người đã ra ngoài “bóc bánh trả tiền” rồi mang về căn bệnh chết người.
Anh nói sếp anh không bị, chỉ mình anh dính. Anh cũng hoảng loạn. Nhưng tôi chẳng còn đủ sức để nghe bất cứ lời giải thích nào. Tôi không cần biết anh yếu lòng hay bị rủ rê. Tôi chỉ biết, tôi đã tin anh tuyệt đối và niềm tin đó giờ nát vụn.
Điều đáng chú ý là sau vài ngày hoảng loạn, tôi đi xét nghiệm máu. Tôi và con đều âm tính. Tôi gục xuống sàn nhà mà khóc như mưa. Không phải vì giận, mà thấy mình như vừa đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Chỉ một chút nữa thôi, tôi có thể mất cả con, mất cả bản thân mình vì một người đàn ông yếu đuối và ích kỷ.
Anh xin lỗi. Anh cầu xin tôi đừng rời bỏ. Anh hứa điều trị, hứa sống tốt, hứa cả đời còn lại sẽ chuộc lỗi.
Tôi im lặng. Không đồng ý, không từ chối. Tôi đang ở nhà mẹ đẻ, ôm bụng chờ ngày sinh. Có lẽ, tôi vẫn còn yêu anh. Nhưng tôi không chắc bản thân có thể vượt qua sự ghê sợ và mất mát trong lòng mình.
Tôi không biết nên làm gì? Ly hôn? Cho anh một cơ hội? Tha thứ hay buông bỏ tất cả?
Tôi chỉ biết một điều: Niềm tin một khi đã vỡ… có khi cả đời cũng không lành lại được.
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.