Mẹ chồng không ngại “quy chụp” một điều, tôi cũng không ngại bỏ chồng ngay

Mẹ chồng không ngại “quy chụp” một điều, tôi cũng không ngại bỏ chồng ngay

bởi

trong

Tôi về làm dâu nhà anh sau hai năm yêu đương ngọt ngào, một đám cưới được tổ chức đủ đầy, ấm cúng. Tôi đã nghĩ mình là người may mắn khi được gả vào gia đình khá giả, chồng hiền lành, bố mẹ chồng đều là người buôn bán lâu năm, quen biết rộng.

Nhưng không ai ngờ, chỉ vài tháng sau ngày cưới, tôi lại bị chính mẹ chồng xem như “vật xui”, là nguyên nhân khiến gia đình bà sa sút, làm ăn lụn bại, cuộc sống đảo lộn.

Mọi chuyện bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, tưởng như không đáng để tâm. Hôm tôi về ra mắt lần đầu, mẹ chồng đã hỏi tuổi tôi rất kỹ.

Tôi không để ý, chỉ nghĩ bà hỏi cho có lệ. Nhưng sau khi cưới, chính điều đó lại trở thành cái cớ để bà phủ lên đầu tôi mọi điều xui rủi.

Mẹ chồng không ngại “quy chụp” một điều, tôi cũng không ngại bỏ chồng ngay

Mẹ chồng luôn coi thường, ghét bỏ tôi chỉ vì tôi không hợp tuổi bà (Ảnh minh họa: Knet).

Ngay sau đám cưới, cửa hàng hoa quả của mẹ chồng vốn buôn bán thuận lợi suốt mười mấy năm bắt đầu ế ẩm. Lô vải đầu mùa bà nhập về không bán được, bị hỏng gần một nửa.

Một hôm khác, khi đang ngồi chốt đơn trực tuyến, bà bị khách mắng té tát vì giao nhầm hàng. Chuyện kinh doanh liên tục gặp trục trặc, bà bắt đầu khó chịu ra mặt.

“Không biết có phải từ ngày con bé đó bước chân vào nhà mình, mọi thứ mới đảo lộn như vậy không?”, tôi nghe được bà nói với chồng tôi, khi bà tưởng tôi đã lên phòng.

Chồng tôi im lặng. Nhưng từ hôm đó, ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi đã khác. Thay vì hỏi han, bà soi mói, trách cứ từng hành động nhỏ của tôi.

Tôi làm thịt cá không đúng ý bà, bà nói “đúng là gái phố, chẳng biết làm gì”. Tôi lau nhà, bà cũng lẩm bẩm không sạch. Tôi cố gắng im lặng, nhẫn nhịn vì không muốn chồng phải khó xử. Nhưng càng nhẫn nhịn, bà càng đẩy mọi chuyện đi xa hơn.

Một lần, bà lên chùa, nhờ thầy coi giúp. Về đến nhà, bà đập mạnh túi lễ lên bàn rồi gọi cả nhà ra nói chuyện.

“Thầy bảo con dâu không hợp tuổi mẹ, khắc khẩu, khắc cả đường tài lộc. Từ ngày nó bước chân vào nhà, cửa hàng mẹ không làm ăn được, con chó cảnh nhà mình cũng bỏ ăn, chết bất thường. Không phải mê tín gì nhưng gặp chuyện xui dồn dập thế thì phải xem lại”.

Tôi như chết lặng. Những chuyện buôn bán khó khăn, con chó chết làm sao lại là lỗi của tôi? Nhưng trong mắt mẹ chồng, tôi đã bị gán cho cái mác “khắc tuổi”, là “vật xui”.

Chồng tôi bênh vợ. Anh nói với mẹ: “Mọi người làm ăn, ai cũng có lúc trồi sụt, không thể đổ hết lên đầu vợ con được”.

Nhưng lời anh nói chẳng khiến mẹ anh nguôi ngoai. Bà ngày càng tìm cớ gây khó dễ. Tôi quét nhà sáng sớm, bà bảo “quét lộc”. Tôi giặt quần áo buổi tối, bà nói “giặt vào giờ âm, dội xuống phúc phần”. Tôi nấu ăn, bà chê mùi “ám vía”. Tôi trang trí lại phòng khách, bà bảo “xê dịch tổ tiên, động long mạch”.

Mỗi sáng thức dậy, tôi nín thở đi qua phòng khách, chỉ mong không làm gì sai ý mẹ chồng. Nhưng nỗ lực sống hoà thuận của tôi không ngăn được mọi chuyện đi xa thêm.

Một hôm, bà gọi riêng chồng tôi vào phòng. Tôi không nghe trọn cuộc nói chuyện nhưng sau đó, anh trở nên trầm tư.

Mãi đến tối, khi tôi gặng hỏi, anh mới thú nhận: “Mẹ nói nếu em không sinh được con trong năm nay thì nên ly thân một thời gian để tránh xui cho gia đình. Thầy bói bảo phải chọn một cô gái tuổi hợp để nhờ sinh cháu thì mới hóa giải được”.

Tôi như bị ai đó tát thẳng vào mặt. Tôi không vô sinh, chỉ mới cưới được 8 tháng. Việc con cái là duyên, vậy mà mẹ chồng lại muốn đẩy tôi ra khỏi nhà, muốn “mượn bụng” người khác chỉ vì tôi không hợp tuổi bà.

Tôi ngồi trong phòng, nhớ lại từng việc một, từng lần mình nhịn, từng lần mình cố gắng chiều lòng bà. Rồi tôi bật cười chua chát. Từ bao giờ, một người phụ nữ lại dễ dàng bị chụp lên đầu hai chữ “vật xui” chỉ vì tuổi không hợp, chỉ vì người ta cần một cái cớ cho những điều không may trong cuộc sống?

Tôi dọn đồ về nhà mẹ đẻ, viết đơn ly thân. Tôi không muốn sống trong một ngôi nhà mà sự hiện diện của tôi luôn bị coi là nguyên nhân của mọi bất hạnh.

Chồng tôi níu kéo, nói sẽ thuyết phục mẹ. Nhưng tôi quyết ra đi. Tôi nói với chồng, nếu chồng không ra ở riêng, tôi sẽ ly hôn. Tôi không thể sống chung với mẹ chồng hà khắc và mê tín như vậy được.

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.