
Bố tôi là người rất bảo thủ và luôn cho mình là đúng, khiến hai bố con tôi thường xuyên mâu thuẫn và cãi nhau.
Nói thì bảo bất hiếu, không nói tôi cũng không biết có thể chia sẻ cùng ai nữa. Tôi và bố cùng ra nước ngoài làm việc cho người thân. Bố tôi sang trước, sau đó kéo tôi sang. Bố lúc nào cũng cho mình là đúng. Trong mắt bố, tôi chẳng làm được gì ra hồn, cái gì tôi làm cũng sai. Dần dần, tôi chẳng muốn nghe bố nói nữa. Chúng tôi có nhiều bất đồng trong công việc, cãi nhau nhiều. Nhiều khi tôi thấy mình sai khi cãi bố nhưng cứ ở với bố, nghe bố nói toàn điều tiêu cực tôi không thể chịu đựng được. Nói chung rất mệt mỏi.
Cũng vì tính bảo thủ và tiêu cực đó, bố hay cãi nhau với người thân, người chủ và là người đã đưa bố con tôi ra nước ngoài. Bố nói không phải không có ý đúng, nhưng cách nói của bố tiêu cực và thực sự là tầm nhìn hạn hẹn, nên trong những lần bố cãi nhau với người chủ đó, tôi không nghe bố. Bố lại bảo tôi ngu. Mỗi lần cãi nhau hoặc nghe phong phanh người ta nói điều không hay về mình, bố tự ái, dỗi, đòi về, đòi đi chỗ khác.
Hôm nay, sau khi cãi nhau với người chủ, bố gọi điện thoại cho bạn bè ở nước ngoài mua vé để về (người bạn này cũng quen qua người chủ). Họ đã mua vé cho bố tôi về. Thực sự bố ở đây tôi thấy mệt mỏi, giờ bố về tôi cũng chẳng thể nhẹ nhàng, vì bố về quê nhà đồn đại cũng chẳng dễ nghe. Với tính tình của bố, gia đình tôi ở nhà cũng rất mệt mỏi. Giờ tôi không biết làm sao nữa.
Hồng Hà