Tôi năm nay 26 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và từng đi làm cho một công ty. Tuy nhiên, đầu năm vừa rồi, do công ty gặp khó khăn nên cắt giảm nhân sự. Công ty ưu tiên những nhân viên lâu năm, nhiều tuổi. Vậy nên, tôi nằm trong nhóm người phải ra đi.
Trong lúc tìm việc phù hợp, để trang trải cuộc sống, tôi xin làm nhân viên giao hàng. Công việc này vất vả vì nắng mưa cũng phải chạy ngoài đường nhưng nếu chịu khó thì thu nhập không tệ, lại không gò bó. Do đó sau nửa năm, tôi vẫn chưa có ý định tìm việc khác.
Hoài là khách hàng thường xuyên của tôi. Có thể nói, cô ấy là chuyên gia đặt hàng trên mạng. Hầu như ngày nào, tôi cũng gặp cô ấy ít nhất một lần.
Mỗi lần tôi tới giao hàng, Hoài đều chu đáo mời tôi một cốc nước mát. Có những khi trời nắng quá, cô ấy còn mời tôi vào nhà nghỉ một chút cho đỡ mệt, nhiệt tình gọt hoa quả mời tôi ăn.
Trò chuyện dần quen, tôi biết Hoài học xong lớp 12 thì nghỉ học vì ham mê kiếm tiền. Cô ấy rời quê lên phố đi làm thuê, học hỏi cách bán hàng trên mạng, sau đó tự thuê nhà, lấy hàng về bán. Thu nhập không ổn định nhưng hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân.

Tôi yêu bạn gái nhưng nhiều lúc thấy mệt mỏi vì cô ấy “đòi hỏi” quá nhiều (Ảnh minh họa: Getty).
Dù lớn hơn tôi một tuổi, Hoài vẫn gọi tôi bằng “anh” và xưng “em”. Tôi nghe đã quen, dần không còn muốn thay đổi nữa.
Ông bà ta vẫn nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chuyện tình cảm của tôi và Hoài có lẽ cũng vậy. Hoài không xinh nhưng ăn nói có duyên, bạo dạn, hài hước. Cô ấy hay khen tôi đẹp trai, chu đáo, nhiệt tình. Tình cảm giữa chúng tôi cứ như thế dần dần tiến triển thành tình yêu lúc nào không hay.
Trước Hoài, tôi từng thích vài người nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn. Hoài chính là người phụ nữ đầu tiên trong đời tôi, cho tôi biết tình yêu không chỉ là những lời nói đầu môi, những thao thức mong nhớ, mà còn có những khoảnh khắc tuyệt vời.
Lần đầu yêu thực sự, tôi rất háo hức. Hoài biết cách làm tôi vui bằng cả lời nói và hành động. Nhưng dần dần, tôi nhận thấy có gì đó không ổn trong cách yêu của Hoài.
Bình thường, tôi chạy giao hàng cả ngày nên chỉ có thể hẹn hò vào buổi tối. Sau khi cùng nhau đi dạo, đi ăn uống hay cà phê, Hoài sẽ bắt đầu kiếm lý do để rủ tôi vào nhà nghỉ.
Hôm cô ấy nói mệt, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Hôm cô ấy nói về nhà trọ nóng quá, không ngủ được. Hôm cô ấy nói muốn thay đổi không gian hẹn hò…
Sẽ thật chẳng ra gì nếu bạn gái đề nghị mà tôi không đồng ý. Dĩ nhiên, tôi thừa hiểu, mọi lý do chỉ là cái cớ. Trai gái đưa nhau vào nhà nghỉ, mục đích chính để làm gì thì ai cũng biết.
Nhưng đàn ông đâu phải lúc nào cũng chỉ nghĩ tới “chuyện đó”. Sau một ngày chạy ngoài đường, nhiều khi tôi chỉ muốn ngồi cùng bạn gái ở một quán ăn vỉa hè hoặc quán cà phê nào đó thong dong, tự tại một chút, nói vài câu chuyện cho đỡ buồn. Nhiều khi tôi oải đến mức nghĩ tới “chuyện ấy” cũng thấy mệt.
Nếu tôi nói ý nhị từ chối, cô ấy sẽ dỗi, bảo “anh chán em rồi”, “anh no xôi chán chè”… Cuối cùng, vẫn là tôi phải chủ động làm lành với cô ấy.
Tuần trước, tôi có việc gia đình về quê mấy hôm. Sau khi lên thành phố, tôi để dành đơn hàng cuối cùng giao cho bạn gái rồi nghỉ trưa luôn. Thế nhưng, vừa vào tới phòng, ngồi chưa chạm ghế, Hoài đã kêu nhớ, tỏ ý muốn “thân mật”.
Tôi vừa nóng, vừa mệt, lập tức gạt tay cô ấy ra khỏi người mình. Cô ấy lại nói những lời vô lý hết sức: “Mấy hôm về quê dồn hết sức cho em nào rồi đúng không?”. Tôi khó chịu đến mức chẳng muốn đáp lời, đứng dậy đi luôn.
Mấy hôm nay, Hoài gọi tôi “cháy máy”, kêu có gì thì gặp nhau nói chuyện. Sai đâu sửa đó, tôi đừng đối xử với cô ấy như thế.
Thật ra, Hoài không làm gì sai. Có lẽ, vấn đề nằm ở tôi. Tôi nghĩ, hai người yêu nhau thì có nhiều việc để làm cùng nhau, không chỉ có chuyện gần gũi thể xác.
Tôi đem chuyện tế nhị của mình tâm sự với một anh đồng nghiệp đã có vợ. Anh bảo tôi: “Thôi, chú đã yếu thì đừng có ra gió. Tất cả cô gái anh từng yêu, kể cả vợ anh bây giờ, không ai như thế cả.
Nếu lấy em ấy làm vợ, chỉ cần không làm em vừa ý, có khi “sừng” mọc đầy đầu. Đàn ông chứ có phải cái máy đâu mà bật công tắc là làm việc được”.
Vì Hoài là bạn gái đầu tiên nên tôi không có kinh nghiệm tình trường. Tôi không hiểu nhiều về những nhu cầu của phụ nữ. Xét cho cùng, ngoài việc hay “đòi hỏi” ra, Hoài cơ bản khá tốt. Cô ấy chịu khó kiếm tiền, biết nấu ăn, gọn gàng, sạch sẽ. Tôi từng nghĩ sẽ lấy Hoài làm vợ.
Tôi nói chuyện này ra sẽ thật buồn cười, thậm chí có chút xấu hổ. Nhưng kể chuyện này với bạn bè hay những người quen biết, đa phần họ sẽ cười tôi kiểu “có phúc mà không biết hưởng”. Đó không phải là điều tôi muốn nghe.
Tôi muốn hỏi các anh chị, phụ nữ có nhiều người có nhu cầu cao như bạn gái tôi không? Và nếu chồng không làm họ vui, họ sẽ đi ngoại tình?
Tôi yêu Hoài nhưng đôi lúc thấy mệt mỏi. Tôi thậm chí còn nghĩ cô ấy có vấn đề gì đó, chứ không phải là nhu cầu sinh lý đơn thuần.
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.