Mỗi tháng chỉ góp 2 triệu đồng, mẹ chồng tôi vẫn đòi hỏi như bà hoàng

Mỗi tháng chỉ góp 2 triệu đồng, mẹ chồng tôi vẫn đòi hỏi như bà hoàng

bởi

trong

Tôi chưa bao giờ nghĩ xấu về mẹ chồng cho đến ngày tôi dọn về sống chung với bà, sau 3 tháng đi thuê nhà trọ. Cuộc sống chung đụng không đơn giản như tôi nghĩ. Mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu xảy ra liên tiếp, từ chuyện cơm nước đến chuyện dọn dẹp trong nhà.

Tôi về nhà chồng, mẹ chồng bỏ mặc mọi việc cho tôi lo. Từ chuyện tiền ăn, tiền điện, tiền nước đến chuyện đồ dùng trong nhà, tôi và chồng đều là người lo toan.

Tiền ăn, tôi nuôi cả nhà nhưng mẹ chồng không góp một đồng, dù ông bà có lương hưu. Đến khi chồng tôi nói bóng gió thu nhập của chúng tôi không nhiều, ông bà mới chịu góp 2 triệu đồng/tháng.

Mỗi tháng chỉ góp 2 triệu đồng, mẹ chồng tôi vẫn đòi hỏi như bà hoàng

Tôi không hài lòng về cách ứng xử của mẹ chồng (Ảnh minh họa: Freepik).

Mỗi tháng, bà góp đúng 2 triệu đồng tiền ăn rồi thản nhiên ngồi chờ con dâu đi làm về. Tôi về đến nhà là lao vào bếp nấu nướng.

Đáng nói là bà nghĩ 2 triệu đồng đó… to lắm. Lúc đưa tiền, bà còn bảo: “Mẹ già rồi, có ăn bao nhiêu đâu, đưa chừng này là dư, có khi các con không phải chi thêm ấy chứ”.

Nhưng sự thật thì khác xa.

Bữa sáng, bà đòi ăn bún bò giò heo. Bữa trưa phải có canh tôm, cá chiên, rau luộc, món mặn, món xào. Trong khi buổi trưa chỉ có hai ông bà lớn tuổi ở nhà, không ăn mấy. Bữa tối thì phải “nhẹ bụng” với cháo hải sản hoặc súp cua.

Mua đồ về mà thiếu món gì là bà chép miệng: “Làm gì mà ăn kham khổ thế này, không có miếng gì gọi là dinh dưỡng”. Tôi nghe mà chỉ muốn bật khóc.

Tôi đi làm công sở, tan ca lúc 5h30 chiều, chen chúc giữa dòng người về nhà lúc gần 7h tối. Tôi vừa về đến cửa là bà bảo: “Đi nấu cơm lẹ lẹ, đói bụng quá rồi”.

Mỗi lần tôi gợi ý mẹ cùng phụ một tay, bà bảo: “Mẹ lớn tuổi rồi, con dâu phải biết chăm mẹ chồng mới là dâu hiền. Mẹ nấu, các con không ăn được lại nói mẹ”.

Năm nay, mẹ chồng 58 tuổi, khỏe mạnh, sáng nào cũng đi bộ 4km, còn biết ghé salon sơn móng, uốn tóc, mua váy trực tuyến rôm rả… Mà tôi nói thật, nếu mẹ chồng yếu thực sự, tôi sẵn lòng lo hết. Nhưng bà có sức đi dạo hàng giờ ngoài trung tâm thương mại thì sao không có sức rửa nổi cái chén?

Chưa hết, có lần, tôi nấu canh cải cúc thịt băm, bà ăn xong bảo: “Lần sau đổi sang nấm đông cô nấu gà cho thanh đạm chút, chứ ăn mãi mấy món chợ nhàm lắm”.

Tôi cạn lời. Tôi còn đang phải tính từng đồng để đóng tiền học thêm cho con, mua bảo hiểm sức khỏe. Một bữa gà nấu nấm 200.000-300.000 đồng thì ăn mấy lần là… hết tháng lương?

Tính ra, cả nhà có 4 người lớn nhưng tiền chợ hàng tháng toàn tôi bỏ ra, cộng lại khoảng 6-7 triệu đồng, chưa kể tiền điện, nước… Mẹ chồng góp 2 triệu đồng nhưng cứ muốn bữa nào cũng có sơn hào hải vị, muốn “ăn uống như bà hoàng”.

Cuối tuần, thay vì thông cảm để tôi nghỉ ngơi, bà lại hỏi: “Sắp hè rồi, có đi du lịch ở đâu không con? Đà Nẵng, Nha Trang hay Phú Quốc?”. Mỗi lần nghe bà hỏi chuyện du lịch, tôi như muốn… tắt thở.

Cả nhà đi là tôi phải lo từ vé máy bay, khách sạn, ăn uống đến tiền đi chơi, mua sắm. Tất tật đều từ lương của vợ chồng tôi mà ra. Lần trước đi Đà Lạt 3 ngày, sau đó, tôi phải vay bạn thân mới đủ tiền đóng học phí cho con.

Tôi đã cố gắng tiết kiệm lắm rồi nhưng mẹ chồng cứ than ngắn, thở dài nếu cả mùa hè không được đi chơi ở đâu.

Có lần, tôi góp ý nhẹ nhàng: “Mẹ ơi, mình tiết kiệm chút để dành cho cháu học hành, sau này còn bao nhiêu khoản nữa”. Bà bảo: “Chị sống thực dụng quá. Con người ta sống là để hưởng thụ, ăn ngon, mặc đẹp, chứ đâu phải khổ hạnh”. Tôi nghe mà ứa nước mắt.

Bà không hề biết rằng, tôi đã bao lần nhịn mua đồ cho mình, quần áo mặc cả năm không đổi, lúc đi làm còn mang cơm nguội đi hâm lại cho tiết kiệm. Nhưng bà thì đặt mua váy mới mỗi tuần, sơn móng tay màu khác mỗi tháng rồi lại chê tôi “lôi thôi không biết làm đẹp như người ta”.

Tôi từng nghĩ, mình có thể chịu đựng, chỉ cần trong nhà hòa thuận là được. Nhưng giờ đây, mỗi lần đi làm về, nhìn căn bếp sáng đèn, tôi chỉ thấy mệt mỏi và nặng nề.

Tôi không còn muốn nấu nữa, không còn muốn nói chuyện nữa. Tôi chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài ở riêng nhưng lại chưa có tiền mua nhà.

Tôi phải làm sao cho bớt khổ đây?

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.