Mối tình đầu bỏ rơi tôi nơi xứ người để đến với cô gái khác

Mối tình đầu bỏ rơi tôi nơi xứ người để đến với cô gái khác

bởi

trong
Mối tình đầu bỏ rơi tôi nơi xứ người để đến với cô gái khác

Người con gái thầm crush bạn trai tôi dần dần tìm được lối vào trái tim anh, thay thế tôi, đường đường chính chính trở thành bạn gái anh.

Năm 16 tuổi, tôi du học xa nhà nửa vòng trái đất, đó là hồi những năm 2010. Tôi đã gặp người yêu thanh xuân vườn trường của mình. Mọi thứ diễn ra như định mệnh an bài, khi tôi biết bạn cũng là người Hà Nội. Nếu như có điều gì kết nối du học sinh ngay từ khi gặp mặt, đó đơn giản cùng là người Việt đi học tại một nước, đến chung từ một thành phố. Giấc mơ của tôi thành hiện thực. Bạn theo đuổi tôi một cách thơ mộng như bất kỳ cuốn truyện ngôn tình nào ở trên giá sách thanh xuân vườn trường. Tôi kiêu kì, làm cao được một học kì, cuối cùng chúng tôi cũng hẹn hò. Tôi chính thức có một nam sinh điển trai, sáng sủa theo suốt từ thư viện tới sân trường. Một người con gái thầm crush người yêu tôi ngày ngày lườm nguýt, có những cuộc hẹn quanh thành phố mỗi chiều tan học, tôi từng có tất cả.

Tôi và bạn chia sẻ từng nỗi nhớ nhà, điều khiến tình yêu du học sinh sâu đậm hơn bao giờ hết. Chúng tôi hay ngồi cạnh nhau bên cửa sổ thư viện ngắm tuyết rơi những ngày mùa đông. Cả hai đều sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, thành phố bé nhỏ, chỉ mất một tiếng là đi được từ đầu này sang đầu kia. Giáng Sinh năm ấy, tôi bóc hộp quà đầu tiên dưới cây thông, kèm tấm thiệp nắn nót dòng chữ: “Tặng người khiến tôi luôn phải ngoái đầu nhìn lại mỗi lần đi qua”. Tôi và bạn nâng niu con thú bông như một đứa con tưởng tượng (chúng tôi sau này sẽ có). Có những ngày tôi ôm nó đi ngủ, có những ngày bạn đón nó về nhà bạn rồi đặt gọn trong lòng mỗi khi chơi điện tử đến tối muộn. Đó là chuyện tình hoàn hảo, lấp lánh của tôi.

Tôi không hề ngờ được cú đổi của chuyện tình này, người con gái thầm crush bạn trai tôi dần dần tìm được lối vào trái tim anh ấy, thay thế tôi, đường đường chính chính trở thành bạn gái anh. Cuộc chia tay diễn ra chóng vánh trước khi tôi kịp nhận thấy điều gì đó xảy ra xung quanh mình. Trái tim ngây ngô cấp 3 của tôi không thể tin được bây giờ bạn là người yêu của đứa con gái kia. Hai người ấy đi khắp nơi cùng nhau. Bạn mê mẩn, khoe bạn gái mới của mình khắp nơi. Cô ấy xinh đẹp, là người miền Trung nhỏ nhẹ, giọng nói như những viên kẹo ngọt.

Tôi khóc lóc, van xin bạn quay lại, tất cả đều vô ích (nếu không muốn nói là nhục nhã). Với trái tim của tôi lúc ấy, mọi thứ không chỉ đau khổ mà còn mất mặt. Không chỉ tất cả bạn bè biết tôi bị bỏ, thầy cô cũng biết. Thế giới xung quanh tôi cứ thế vụn vỡ, sụp đổ. Một ngày, bạn dúi vào tay tôi con voi màu hồng, sau lưng nó rách một đường dài. Tôi không nhớ mình đã lặng người đi trong bao lâu trước khi tiếp tục òa khóc, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh một thứ từng là biểu tượng cho chuyện tình yêu (đầy ý nghĩa) giữa chúng tôi nằm lăn lóc, trơ trọi dưới sàn nhà. Mối tình của tôi và bạn đã hoàn toàn chấm dứt từ giây phút ấy.

Tôi không nhớ mình đã vượt qua chuyện tình này như thế nào nhưng sau đó vẫn giữ thói quen lưu trữ những đồ vật kỷ niệm của một mối quan hệ mỗi khi hẹn hò với ai đó. Nhưng sau mỗi lần chia tay, việc bỏ đi những thứ đồ ấy trở nên dễ dàng dần. Một ngày, tôi đứng trước cửa hàng lưu niệm, một chú gấu đập vào mắt tôi, thầm nghĩ: “Ngày nào đó, cậu sẽ khiến một người khác phải ngoái đầu nhìn lại khi cậu bước qua, tớ cũng thế”.

Ngọc Ngân