Ngẫm về tình người từ vụ cuốc xe 4,2 triệu đồng

Ngẫm về tình người từ vụ cuốc xe 4,2 triệu đồng

bởi

trong

Tôi gần như bật khóc khi đọc tin, chồng của chị Cư Mủa, nhân vật mấy hôm nay bất đắc dĩ nổi tiếng trên báo chí và mạng xã hội, khảng khái nói: “Em còn trẻ, còn có sức khỏe nên vẫn đi làm được. Số tiền còn nợ, em sẽ đi làm để trả, nên xin phép không nhận tiền ủng hộ thêm, để dành cho những hoàn cảnh khó khăn khác cần được giúp đỡ”.

Xin được kể lại câu chuyện một cách tóm tắt: Trưa 13/6, anh Giàng Hồ (ở Lào Cai) cùng thím là chị Cư Mủa (32 tuổi, ở Lào Cai) đến bến xe Mỹ Đình, quận Nam Từ Liêm (Hà Nội), để bắt xe khách về Lào Cai, để rồi không may bị mấy kẻ lừa đảo ở bến xe Mỹ Đình “chặt chém” tới 4,9 triệu đồng.

Câu chuyện đã gây nên sự phẫn nộ trong cộng đồng. Theo thông tin ban đầu, ít nhất là có tới 3 người liên quan gồm tài xế xe ôm và taxi đã đang tâm “chặt chém” anh Hồ và chị Mủa, dù biết rằng đây là những người dân ở tận Mường Khương, Lào Cai, xuống Hà Nội. Họ rất nghèo, lặn lội hàng trăm km để chăm con bị bệnh nặng, phải điều trị đã lâu ở Hà Nội. Số tiền nợ để chăm con của chị Cư Mủa đã lên tới cả trăm triệu đồng, mà vợ chồng chỉ có mỗi nghề nông. Mà cái nghề nông ở vùng cao ấy, đủ ăn là may, thế mà nay lại phải thay nhau chăm con bị bệnh tận Hà Nội. Lần này là anh chồng chăm, vợ xuống thăm. Vợ đi một mình không an tâm vì sợ lớ ngớ xuống phố, rủ thêm ông cháu đi cùng làm… bảo vệ. Và thăm xong, từ bệnh viện ra Mỹ Đình để đi xe khách về Lào Cai thì bị “chặt chém” như vậy đấy!

Ngẫm về tình người từ vụ cuốc xe 4,2 triệu đồng

Thái Ngọc Anh (thứ 2 từ phải sang) cùng 3 người trong vụ việc (Ảnh: Đ.T.).

Ai cũng căm phẫn, ai cũng lên án, và nhiều người muốn giúp đỡ vợ chồng chị Mủa. Dân ta là thế, khi đụng việc thì tinh thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách nổi lên, họ giúp nhau, xả thân cho nhau, làm những việc tốt đẹp cho nhau, mong cho nhau tai qua nạn khỏi…

Trong trường hợp cụ thể này, công đầu là của anh Xuân Trường. Anh Xuân Trường là chủ một quán ăn ở Hà Nội, lái xe từ quê ra, thấy 2 người nhếch nhác vác cái bao tải đi bộ trên cao tốc, hạ kính xuống hỏi thăm. Hai người này còn sợ bị lừa lần nữa nên e ngại, nhưng sau chắc nghĩ chả còn gì để bị lừa nữa nên họ mở lòng, và được anh Trường mời lên xe anh chở tới chỗ đón xe. Trên xe sau khi nghe câu chuyện, anh đưa lên mạng vì trong xe có camera ghi lại câu chuyện của anh và 2 thím cháu.

Những việc làm tiếp theo của anh Xuân Trường khiến chúng ta cảm động. Anh đặt xe rước 2 thím cháu xuống lại Hà Nội để trình báo công an. Và địa điểm 2 người cư trú khi trở lại Hà Nội là nhà anh Trường.

Và té ra, vợ chồng anh Trường cũng không phải đại gia, không giàu có gì. Họ mở quán cơm văn phòng, công việc tới tận nửa đêm mới xong. Và ai cũng biết, nhà ở phố, khi có thêm người là rất phức tạp, nó đảo lộn cuộc sống, thói quen, nhất là với 2 thím cháu này, ở vùng cao xuống, tiện nghi trong nhà khác hẳn. Nên anh Trường kể, cái đêm đầu tiên rước họ xuống ấy, vợ anh dọn ra mấy đĩa cơm cho họ và cả anh Trường ăn, họ cứ ngần ngừ mãi.

Ngay cái hôm bắt gặp họ lếch thếch vác bao tải đi giữa nắng trên đường cao tốc ấy, khi anh Trường dừng xe hỏi chuyện (một việc không phải ai cũng có thể làm dẫu có ý định tốt, bởi dừng xe rất ngại và phiền toái), thì họ cũng rất ngại vì sợ bị… lừa lần nữa. Tới khi anh Trường nói chắc nịch: chở giùm ra chỗ đón xe, và họ nhìn lên xe thấy có vợ anh Trường thì mới nghe theo.

Tưởng rằng “giữa đường thấy chuyện” như anh Trường là tốt bụng lắm rồi, nhưng hành động của vợ chồng chị Cư Mủa lại càng làm chúng ta xúc động, có thể khóc được.

Họ khảng khái và tự trọng, hết sức tự trọng, dù rất nghèo.

Ngẫm về tình người từ vụ cuốc xe 4,2 triệu đồng - 2

Toàn bộ kinh phí ăn ở, đi lại để xuống Hà Nội của chị Cư Mủa và cháu trai được gia đình anh Trường tài trợ miễn phí (Ảnh: Nhân vật cung cấp).

Theo thông tin tôi đọc trên báo, “để có tiền chạy chữa, gia đình đã vay mượn người thân, ngân hàng với tổng số nợ khoảng trên 90 triệu đồng. Trong đó, 50 triệu đồng họ vay từ những lần chữa trị trước.

Họ phải thường xuyên thay nhau túc trực tại bệnh viện, không quản đường sá đi lại xa xôi với hy vọng chạy chữa cho con. Kinh tế gia đình cũng chỉ biết trông vào làm nông, nương rẫy.

Lần này xuống Hà Nội, vợ chồng chị Mủa chạy vạy khắp nơi gom được khoảng 40 triệu đồng”.

Với người nghèo, dù dưới xuôi hay vùng cao thì cả trăm triệu đồng như vậy là số tiền rất lớn. Bình thường đã lớn, trong hoàn cảnh phải nuôi con bị bệnh nặng như vợ chồng chị Mủa thì số tiền đó còn nặng gánh đến mức nào. Cho dù sau sự việc kể trên, bệnh viện, quỹ bảo hiểm y tế và một số nhà hảo tâm đã giúp toàn bộ chi phí chữa bệnh cho con, thì họ cũng còn rất nhiều việc cần chi tiêu, mà những chuyến đi như chuyến đi “bão táp” vừa rồi là ví dụ.

Chính vì thế, tôi càng kính trọng họ, những con người tử tế từ trong bản chất, tự trọng một cách bản năng. Họ từ chối với lý do “để dành cho những hoàn cảnh khó khăn khác được giúp đỡ”. Trời ơi còn ai có thể khó khăn hơn họ nữa? Chưa thấy mặt chồng chị Cư Mủa, nhưng nhìn người cháu Giàng Hồ và chị Cư Mủa, tôi thấy họ dù nhẫn nhịn nhưng toát lên vẻ cương nghị, nhất là ở lần xuất hiện sau, khi chị và cháu quay lại để báo công an.

Càng xúc động và tôn trọng họ, tôi càng thấy xấu hổ thay cho những người có hành vi “chặt chém”. Qua hành động của chồng chị Cư Mủa, tôi nghĩ, họ vẫn tin vào lòng tốt ở cuộc đời này, cuộc đời đáng yêu và đáng sống, vẫn còn chỗ cho “cây táo nở hoa”.

Tác giả: Nhà thơ, nhà báo Văn Công Hùng hiện cư trú ở Gia Lai. Ông từng là Tổng Biên tập Tạp chí Văn nghệ Gia Lai, Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa VIII.

Chuyên mục TÂM ĐIỂM mong nhận được ý kiến của bạn đọc về nội dung bài viết. Hãy vào phần Bình luận và chia sẻ suy nghĩ của mình. Xin cảm ơn!