
Vỉa hè, lòng đường Nguyễn Gia Trí, phường Thạnh Mỹ Tây, TP.HCM bị lấn chiếm nghiêm trọng – Ảnh: CHÂU TUẤN
Hôm rồi, tôi chở má đi chợ ở phường Bình Thạnh (TP.HCM). Chợ đông, đường hẹp lại không có bãi giữ xe, nên tôi dừng xe ở ngoài rồi đợi má.
Cũng ý thức được đậu xe trước mấy chỗ bán hàng là dễ bị đuổi với “ăn chửi”, nên tôi đã cẩn thận ngó quanh, thấy có bãi đất trống phía trước một ngôi nhà đang xây dựng, cũng có vài chiếc xe máy dựng ở đó nên tôi đã lùi xe đậu sát vào trong để chờ.
Bán chiếm hết vỉa hè, tràn xuống lòng đường còn dọa đuổi, chửi bới
Chưa kịp đá chân chống dựng xe thì chị bán cá khô ở ngay cạnh đó đã bước ra lớn tiếng, chỉ tay yêu cầu tôi đi chỗ khác, không được đậu xe ở đó.
Thực tế sạp của chị không chỉ chiếm lề đường mà còn tràn luôn xuống cả lòng đường, còn tôi đã cho xe vào sát trong chỗ nhà đang xây dựng để tránh lấn chiếm vỉa hè. Lúc này công trường không có ai đang thi công.
Chỉ tay quát nạt một hồi chưa đã, chị còn kéo thêm chồng mình ra “thị uy”: “Không mua thì biến, chỗ người ta bán hàng, ai cho mày đứng?” – hai vợ chồng hét lên ầm ĩ.
Rồi tiếp tục văng tục, dùng những từ ngữ rất khó nghe để hăm dọa, đuổi tôi đi. Cũng may lúc đó má tôi đã mua xong đồ và đi ra, hai má con cũng lên xe chạy về nhà.
Hai vợ chồng bà bán cá khô quá sức hung hãn, đã chiếm lề đường, lòng đường, còn mặc nhiên xem bãi đất trống kế bên là chỗ của mình luôn thì đúng là… bó tay!
Từ bao giờ vỉa hè, lòng đường thành chỗ riêng của người buôn bán?
Chuyện vỉa hè, lề đường bị chiếm hết, biến thành của riêng đã tồn tại nhức nhối suốt thời gian dài qua, không chỉ là vấn nạn của riêng địa phương nào, nhất là ở các thành phố lớn. Cơ quan chức năng cũng rầm rộ ra quân nhưng được thời gian ngắn rồi đâu lại vào đó.
Thậm chí ở nhiều nơi, xe trật tự đô thị vừa đi qua là bàn ghế, xe đẩy của các hộ kinh doanh lại tiếp tục tràn ra, lại tiếp tục chiếm dụng vỉa hè, lề đường.
Chiếm lề đường chưa đủ, nhiều nơi còn chứng kiến cảnh chiếm luôn lòng đường bán hàng.
Như đường Bùi Hữu Nghĩa, đường Vũ Tùng (phường Gia Định) – vốn là nỗi bức xúc của người đi đường suốt nhiều năm qua. Những người buôn bán cá, bán dừa, bán bánh thường xuyên đưa hàng hóa ra lòng đường bán, rồi xả thải rác đầy đường.
Thậm chí có hộ bán vali, túi xách, bán bánh mì còn chiếm luôn một làn đường để bán hàng. Ngày nào đi qua đây, gần như xe cộ phải chen chúc qua lại hết sức vất vả. Còn người đi bộ không còn lựa chọn nào khác là phải bước xuống lòng đường để đi cùng xe cộ, hết sức nguy hiểm.
Nhiều người xem vỉa hè, lề đường, lòng đường là chỗ buôn bán, là chỗ của riêng họ. Có chỗ còn ngang nhiên treo luôn biển “cho thuê vỉa hè” dù vỉa hè có phải là của nhà họ đâu.
Một khi đã lấn chiếm vỉa hè làm chỗ buôn bán lâu dài thì có thể nảy sinh suy nghĩ đó là không gian riêng của quán họ, của cửa hàng họ. Ai mà không mua đồ thì không được đứng trước những chỗ này, dù lề đường, vỉa hè họ đã chiếm dụng trái phép.
Nếu không dù chỉ ló một xíu cái bánh xe ngay đằng trước, hay đứng đó mà không mua gì là lập tức bị chửi, bị hăm dọa, hoặc thậm chí xảy ra va chạm như chuyện của bà bán trà đá đuổi cô gái khỏi vỉa hè vì “đứng vào chỗ bán hàng” xảy ra trước đó.
Đã đến lúc các địa phương cũng cần thường xuyên tăng cường kiểm tra, xử phạt mạnh tay chứ đừng chỉ dăm bữa nửa tháng mới ra quân rồi đâu lại vào đó. Đồng thời trả lại không gian chung như chức năng vốn có của vỉa hè, lề đường.