
Người ta vẫn hay nói, phụ nữ lấy chồng như đánh một canh bạc. Tôi đã từng thua trắng trong ván đầu tiên.
Năm đó, tôi mới ngoài đôi mươi. Tôi lấy chồng vì nghĩ rằng mình đã chọn đúng người – một người đàn ông có vẻ ngoài đàng hoàng, công việc ổn định, ai nhìn vào cũng khen tôi “có phúc”. Nhưng sống chung rồi mới hiểu: điều làm khổ một người phụ nữ không phải là thiếu vật chất, mà là thiếu đi sự tôn trọng và yêu thương trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi nhớ mãi lần đầu bị chồng chửi mắng chỉ vì làm rơi cái chén. Anh không trách nhẹ, không hỏi han, mà nặng lời như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ hư, với những câu từ đầy cay nghiệt. Từ những chuyện nhỏ nhất – nêm nếm bị mặn, quên mua món đồ – tôi đều bị chì chiết. Anh chưa bao giờ hỏi tôi đi làm về có mệt không. Trong mắt anh, tôi dường như chỉ là người phục vụ.
Tôi sống những năm tháng phải dè dặt từng lời nói, từng hành động, chỉ mong đừng làm sai điều gì để không bị mắng. Nhưng phụ nữ đâu phải máy móc – mà máy móc cũng có lúc hỏng hóc. Sống với người chồng gia trưởng, tôi dần quên mất mình cũng là một con người xứng đáng được yêu thương. Cuộc hôn nhân ấy không đi tới đâu. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng và một tâm hồn đầy vết xước.
Có lúc tôi nghĩ, có lẽ đời mình chỉ dừng lại ở đó – làm mẹ đơn thân, sống lặng lẽ qua ngày. Nhưng rồi, ông trời cho tôi một cơ hội khác – để gặp người chồng hiện tại. Anh hơn tôi vài tuổi, từng trải và điềm đạm. Ngày đầu sống chung, tôi luống cuống quên cắm điện nồi cơm. Mâm cơm dọn ra, thiếu nồi cơm nóng. Tôi hoảng hốt xin lỗi, vì phản xạ cũ vẫn còn – sợ bị mắng. Nhưng anh chỉ cười: “Không sao đâu, anh ăn tạm mì, cơm lát có cũng được”.
Một lần khác, tôi mải làm việc, để nồi cá kho cháy khét. Anh nhanh tay bật quạt, vừa đùa: “Coi như hôm nay thử món… vị khói cho lạ miệng”. Chỉ vài câu nhẹ tênh, nhưng tôi thấy lòng mình dịu lại. Ở bên anh, tôi được là chính mình – một người phụ nữ có thể quên trước quên sau, chưa khéo léo, nhưng vẫn được yêu, được trân trọng.
Tôi không dám chắc cuộc hôn nhân nào cũng gặp được người đàn ông như vậy. Nhưng tôi biết, người phụ nữ nào cũng xứng đáng sống trong một mái nhà có sự tử tế. Tôi của hiện tại, dù đã qua tuổi mộng mơ, vẫn biết ơn cuộc đời vì sau những dại khờ, tôi đã chọn đúng người để đi tiếp đoạn đường còn lại.
Hải Vân