
Khi tôi cảm thấy đã xích lại gần họ nhiều hơn thì những lời nói vô tư của họ lại khiến tôi tổn thương, một lần nữa tôi chùn bước.
Tôi là cô gái 28 tuổi xinh xắn, làm công việc thiết kế nội dung. Cảm giác thích ai đó với tôi thường xảy ra khá bình thường, thậm chí có thể nói là tương đối dễ dàng. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, cử chỉ nhẹ nhàng, sự giỏi giang hay quan tâm từ người khác cũng có thể gieo chút thương nhớ. Thế nhưng để thật sự “phải lòng” một ai đó còn cần nhiều điều hơn thế nữa. Một người có thể kiên nhẫn lắng nghe và hiểu được những điều mình vốn chưa từng chia sẻ với ai. Người không phiền hà khi nghe mình than vãn hay luôn âm thầm bênh vực mình trước những lời nói ác ý. Hơn hết chỉ cần ở cạnh người đó, là cảm giác mọi thứ xung quanh đều như biến mất. Ngay lúc đó tôi nghĩ, thì ra người mình đang tìm kiếm ở đây rồi.
Tất cả những cảm xúc khi bên người đó, tôi đều chưa từng trải qua trước đây. Không hề có những lời yêu thương nhưng chúng tôi cứ bên cạnh nhau đều đặn và chia sẻ mọi thứ. Tình cảm đó lớn dần từng ngày, đã có lúc khiến tôi muốn thay đổi mọi thứ chỉ để hướng tới một tương lai có hai đứa. Chủ yếu là do hai bên khác nhau vị trí địa lý, bạn chỉ ở đây một thời gian nên trong tương lai nếu tôi muốn tiến xa hơn với mối quan hệ này, có thể sẽ phải rời xa gia đình, bạn bè, đến một môi trường mới với công việc hoàn toàn khác hiện tại. Đó tưởng chừng là điều không thể và quá khó khăn, nhưng tôi cố gắng nghĩ cách để xử lý từng vấn đề một.
Thế nhưng, vấn đề của chúng tôi lại không chỉ có như thế. Tôi không rõ xuất phát từ cái tôi cao ngất hay do cả hai đều không hiểu được cảm xúc trong lòng mình mà mối quan hệ này đã đi vào con ngõ cụt, lạnh lẽo từ lúc nào. Tôi đã chờ, sau ngần ấy thời gian chúng tôi ở cạnh nhau, họ sẽ mở lời. Thế mà cái ngày đó lại mãi không xảy ra. Có thể do tôi ngu ngốc, nhát chết, không chịu chủ động thổ lộ tình cảm của mình, hay đơn giản tất cả chỉ là ảo tưởng từ phía tôi mà thôi. Mọi thứ vẫn như thế kéo dài, ngày qua ngày chúng tôi càng thân thiết hơn và họ cũng không còn ngại ngần chia sẻ những cảm xúc yếu đuối của mình cho tôi.
Ngay khi tôi cảm thấy mình đã xích lại gần họ nhiều hơn thì những lời nói vô tư của người ta lại khiến tôi tổn thương biết bao nhiêu, tôi một lần nữa chùn bước. Tôi biết do mình đã đặt kỳ vọng ở mối quan hệ này quá nhiều nên mới khiến bản thân khổ sở như vậy. Thế nhưng tôi lại không có cách nào thoát ra khỏi sự dày vò này, vậy là mặc cho người ta lạnh lùng, vô tư, chỉ tìm đến mình khi muốn tâm sự, tôi vẫn chọn ở lại bên cạnh họ.
Đến một ngày, tôi biết họ đã tìm hiểu người khác. Họ từng cân nhắc đến tôi nhưng do những rào cản về địa lý nên quyết định từ bỏ. Tôi đã muốn nhanh chóng rời khỏi ghế ngay lúc nghe những lời đó. Tôi cảm thấy lòng mình chết lặng. Hóa ra, tình cảm của tôi trước giờ vốn chưa từng có ý nghĩa gì với họ. Tôi tự thấy mình mới thảm hại và ngu ngốc làm sao khi đã ngồi nghĩ đến việc thay đổi tất cả cho tương lai hai đứa. Tôi còn nhớ lúc đó mình đã hỏi người ta một câu, liệu anh có từng thấy tiếc nếu bỏ lỡ một người thật sự yêu thương mình hay không? Gương mặt đó do dự nhưng vẫn không thay đổi ý định. Tôi thật sự muốn biết, liệu họ có từng tiếc nuối đoạn tình cảm này không, dù chỉ là một chút.
Hoàng Mai