
Rủ bạn bè xuống nhà chơi, họ ngạc nhiên khi thấy vợ tôi đi chợ bằng ôtô, đánh lái vào sân rất thành thục.
Trước khi ra quyết định , tôi đăng một dòng trạng thái trên Facebook thông báo rằng gia đình mình đã quyết định chuyển về quê sinh sống sau nhiều năm bám trụ nơi phố thị.
Ngay lập tức, nhiều người quan tâm vào bình luận, phần lớn là tiếc nuối, bên cạnh đó cũng có những bình luận mang tính cảnh báo “suy nghĩ kỹ chưa”, “không phát triển được đâu”…
Dường như trong mắt nhiều người, rời khỏi thành phố là chấp nhận tụt hậu, là đánh đổi sự nghiệp lấy cuộc sống lặng lẽ, nhàm chán. Tôi không trách họ. Ai cũng có một hệ quy chiếu riêng để nhìn nhận cuộc sống. Nhưng tôi nghĩ, điều thực sự quan trọng không phải là bạn sống ở đâu, mà là bạn sống như thế nào, với ai, và vì điều gì.
Gia đình tôi, hai vợ chồng cùng hai con nhỏ. Về quê, chúng tôi cũng chỉ làm công nhân, làm thuê thôi, hiện có thu nhập khoảng 20 triệu đồng mỗi tháng. Nếu sống ở thành phố, từng ấy tiền chỉ đủ xoay xở chật vật. Nhưng ở quê, chúng tôi thấy mình sống được và sống khỏe.
Nhà ở ngoại thành, có cả hai vợ chồng vẫn đi làm bình thường. Rau củ tự trồng, thực phẩm sạch và rẻ. Ông bà nội ngoại gần gũi, hỗ trợ chăm con. Lũ trẻ được chạy nhảy ngoài vườn.
Điều tôi chưa từng nghĩ đến lúc ở thành phố, đó là vợ chồng tôi mua được hai chiếc ôtô, một chiếc mới và một chiếc cũ. Chiếc mới để dành đưa gia đình đi chơi xa, thỉnh thoảng có nhận chạy dịch vụ cưới hỏi hay đưa người ở quê đi thành phố khám bệnh. Chiếc cũ để đi thường xuyên hơn. Vợ tôi cũng đã thi và lấy bằng lái.
Có một chi tiết là lúc tôi hẹn đám bạn ở thành phố xuống nhà chơi. Mấy người bạn của tôi ngạc nhiên khi vợ tôi đánh ôtô đi chợ mua đồ ăn về, đỗ xe vào sân nhà rất điệu nghệ.
Cuộc sống hiện tại với chúng tôi là hạnh phúc. Tất nhiên, tôi không lãng mạn hóa cuộc sống ở quê. Chúng tôi biết, khi con lớn, chi phí học hành, đi lại sẽ tăng. Chúng tôi biết cơ hội tiếp cận dịch vụ y tế, giáo dục chất lượng sẽ khó khăn hơn.
Nhưng đổi lại, chúng tôi không phải gồng mình sáng tối kẹt xe, gánh nặng mua nhà, con chưa lớn đã phải tính học trường nào, ai đưa đón, học thêm…
Tôi chỉ mong, thay vì nhìn nhận việc về quê như một bước lùi, hãy xem đó là một lựa chọn chủ động, một bước rẽ để tìm thấy bản thân, để được sống chậm lại giữa nhịp sống đang cuốn ta đi quá nhanh.
Hùng Trần