Cuộc sống hôn nhân có những niềm vui riêng nhưng cũng đầy thử thách. Tôi tưởng rằng, việc sống chung với mẹ chồng sẽ là một thử thách mà tôi có thể vượt qua được. Nhưng không, sống chung với mẹ chồng là mớ hỗn độn mà tôi không biết phải giải quyết từ đâu.
Mẹ chồng tôi là người phụ nữ khéo léo, nhanh nhạy trong mọi chuyện. Bà sống với chúng tôi, tôi nghĩ rằng việc có mẹ chồng ở cùng sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều, nhất là trong việc chăm sóc con cái. Nhưng bà lại luôn thờ ơ với vợ chồng tôi. Bà cũng chỉ qua loa với các cháu, chứ không hề gần gũi, yêu thương chúng.
Nhưng kỳ lạ thay, từ khi em chồng tôi lấy vợ, mẹ chồng tôi dần thay đổi. Bà lúc nào cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho nhà em, từ việc đưa con em đi học đến việc nấu nướng, mua sắm. Tôi không biết tại sao bà ở với gia đình tôi nhưng lại thích chạy sang chăm sóc gia đình nhà em.

Buổi sáng, tôi thường vội vàng làm mọi việc, nấu bữa sáng cho bà và mọi người. Nhưng sau khi ăn sáng, mẹ chồng tôi lại tất tả đạp xe ngay sang nhà em để đi chợ, đưa các cháu đi học. Bà chỉ ở nhà tôi vào các bữa ăn và đi ngủ, thời gian còn lại bà ở nhà em.
Gia đình tôi thường xuyên thiếu vắng sự chăm chút của bà. Nhưng mẹ chồng tôi lại luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho gia đình em.
Có lần, tôi thử nhắc bà về việc này. Nhưng bà chỉ cười và nói rằng em dâu tôi đang có thai, cần sự quan tâm đặc biệt. Lý do ấy khiến tôi không thể tranh cãi thêm. Cho dù thời điểm tôi mang thai, bà không hề nhiệt tình như vậy.
Nhưng vấn đề không dừng lại ở đó. Vào một ngày dọn dẹp nhà cửa, tôi phát hiện ra một số món đồ của gia đình tôi, từ những bộ quần áo mới mua cho con đến chiếc máy xay sinh tố tôi mới tặng mẹ chồng, đều đã bị đưa sang nhà em.
Khi tôi hỏi, bà chỉ lặng lẽ nói rằng: “Các em con đang cần nên mẹ mang sang cho các em dùng một chút”. Tôi cảm thấy cơn giận dâng lên trong lòng mình nhưng tôi lại không biết phải nói gì.
Những ngày sau đó, tôi cố gắng không để lòng mình trở nên nặng nề. Nhưng tôi không thể không nghĩ đến sự bất công ấy. Tôi không thể sống mãi trong sự im lặng, nhìn mẹ chồng tôi cho nhà em mọi thứ mà không quan tâm đến gia đình tôi.
Tôi không thể nói với chồng mình vì tôi biết anh ấy rất yêu mẹ và tôi không muốn làm mất đi hòa khí gia đình. Nhưng việc này cứ kéo dài, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và dần dần, sự mệt mỏi ấy biến thành nỗi uất ức không thể nói ra.
Tôi không biết phải làm sao để thay đổi được tình hình này khi mọi sự đều vượt qua tầm kiểm soát của tôi. Mẹ chồng sống với gia đình tôi, tôi chăm sóc cho bà nhưng bà lại một mực dành hết sự quan tâm cho nhà em dâu.
Tôi tự hỏi: Liệu có cách nào để tôi có thể nói lên tiếng lòng của mình mà không làm tổn thương tình cảm gia đình? Liệu tôi có thể giải quyết được vấn đề này mà không làm mất đi sự hòa hợp giữa các thành viên trong nhà?
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.