Tôi năm nay 41 tuổi. Khi cưới vợ, tôi là người đàn ông có tất cả trong tay: Nhà, xe, công việc điều hành công ty nhỏ do chính tôi gây dựng. Tôi cũng hãnh diện vì có một người vợ trẻ trung, xinh đẹp, kém tôi 15 tuổi.
Tôi gặp em trong một lần em làm người mẫu chụp hình cho sản phẩm của công ty tôi. Em khiến tôi để mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhan sắc em rực rỡ, nụ cười em toả sáng, sự thông minh và cá tính của em khiến tôi mê mẩn. Sau vài tháng theo đuổi, tôi đã chiếm được trái tim em. Chúng tôi làm đám cưới hoành tráng sau một năm yêu nhau.

Vợ trẻ thường xuyên bắt nạt, mọi việc trong gia đình tôi đều phải gánh vác (Ảnh minh họa: Knet).
Tôi từng nghĩ, lấy được vợ trẻ là món quà may mắn của cuộc đời. Tôi hạnh phúc khi thấy em rạng rỡ trong chiếc váy cưới. Tôi vui sướng khi biết em có thai vì tôi tha thiết mong một đứa con, điều mà tôi chưa từng có trong cuộc hôn nhân cũ.
Những tháng em mang bầu, tôi không cho em làm gì nặng, tối nào cũng massage chân cho em. Tôi học cách nấu món em thèm, thậm chí chạy xe cả chục cây số chỉ để mua cho bằng được món bánh ngọt đúng vị em muốn.
Tôi từng tự hào khi bạn bè nói: “Ông may mắn thật, lấy được vợ xinh đẹp, trẻ trung”.
Rồi em sinh con, một bé trai bụ bẫm, đáng yêu, giống tôi như đúc. Nhưng cuộc sống của tôi bắt đầu đổi hướng kể từ đó.
Sau sinh chưa đầy hai tuần, em đã hối thúc tôi thuê người giúp việc. Em bảo không chịu nổi cảnh mất ngủ, mùi bỉm sữa hay tiếng khóc suốt đêm của con.
Dù có người giúp việc có, tôi vẫn thức đêm để thay em chăm con vì em nói: “Phụ nữ sau sinh cần ngủ đủ để hồi phục, da mới không sạm, người mới không béo”.
Tôi không than phiền. Tôi hiểu, em còn trẻ, em còn hoang mang. Tôi nghĩ mình chịu cực một thời gian, miễn sao em vui vẻ, yêu con là được. Nhưng rồi mọi thứ không dừng lại ở đó.
Khi con được 3 tháng, em quyết định cai sữa mẹ để quay lại công việc. Tôi sững người. Em nói: “Em không thể để con làm mất hết vóc dáng của em. Em cần mặc lại váy bó sát, cần lên hình đẹp. Em còn hợp đồng quảng bá sản phẩm, còn hình ảnh…”.
Tôi không thể cãi cũng chẳng nỡ trách. Tôi thức đêm ru con ngủ, trong khi em nằm lướt điện thoại, gác chân đắp mặt nạ. Tôi pha sữa, thay tã, tắm cho con, còn em tập yoga, chạy bộ, chụp ảnh khoe eo thon, chia sẻ bí quyết “giữ chồng bằng cách không bao giờ xồ xề”.
Mỗi lần tôi góp ý, em lại nói tôi cổ hủ: “Em không như các bà mẹ khác sống chết vì con, mất hết thanh xuân. Em sinh con cho anh nhưng em không đánh đổi tất cả vì nó”.
Tôi bế con đi tiêm phòng. Con sốt, tôi thức cả đêm canh nhiệt, lau người, còn em nhắn tin với hội bạn “đặt vé đi Đà Lạt cuối tuần”. Tôi hỏi em, em bảo: “Anh đã có người giúp việc, có mẹ hỗ trợ. Anh là bố mà, anh không biết chia sẻ à?”.
Ừ thì tôi là bố. Nhưng tôi không nghĩ mình phải gánh luôn phần của mẹ. Có hôm con khóc cả đêm, tôi mệt quá ngủ gục bên nôi, sáng dậy thấy em đăng tin: “Thức dậy sớm, làm cốc nước chanh ấm, tập vài động tác yoga, học cách yêu bản thân”.
Tôi nhìn ảnh em tươi tắn, xinh đẹp, thần thái ngời ngời. Trong khi đó, tôi đang rũ rượi, mắt thâm, áo lấm tã con và con vẫn còn sốt nhẹ.
Tôi thương em, thương cả sự ích kỷ rất thật trong lòng em. Em còn quá trẻ để hiểu hết những hy sinh của người làm cha, làm mẹ. Nhưng tôi không còn trẻ để chạy theo sự vô tư ấy nữa.
Tôi không trách em vì giữ lấy thanh xuân. Nhưng tôi bắt đầu thấy mình chẳng còn chỗ trong tuổi trẻ của vợ. Em sống như một cô gái đang cố níu lấy hào quang rực rỡ. Còn tôi đang dần trở thành người đàn ông già nua, lạc lối trong những năm tháng nuôi con.
Tôi từng nghĩ chỉ cần mình đủ yêu, đủ bao dung, gia đình sẽ hạnh phúc. Nhưng giờ tôi hiểu, tình yêu không thể chỉ là một chiều nhường nhịn, không thể lấy tình cha bù đắp cho vai trò của người mẹ.
Có lẽ, cái sai của tôi là nghĩ mình đủ sức để gánh cả gia đình này. Còn em, cái sai của em là tin rằng, làm mẹ mà vẫn giữ nguyên được cuộc sống vô lo, vô nghĩ như thời còn độc thân.
Tôi không biết làm sao để vợ tôi có thể thay đổi, trưởng thành và biết lo toan cho gia đình hơn đây?
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.