Say bột ngọt ba ngày vì ăn tô hủ tiếu 35 K ‘hầm xương’

Say bột ngọt ba ngày vì ăn tô hủ tiếu 35 K ‘hầm xương’

bởi

trong
Say bột ngọt ba ngày vì ăn tô hủ tiếu 35 K ‘hầm xương’

Lúc xưa có bột ngọt nêm nấu canh là rất quý, tôi ăn bình thường, nhưng bây giờ ăn ở hàng quán lại bị say. Vấn đề nằm ở đâu?

Tôi vẫn hay ăn sáng ngoài vì tiện lợi. Gần nhà có tiệm hủ tiếu mới khai trương thấy bảng ghi “nước lèo hầm xương”, giá chỉ 35 nghìn đồng. Mấy ngày sau tôi qua ăn thử. Mới húp một thìa nước lèo, tôi thấy vị khác lạ, lạ miệng, không ngon cũng không dở.

Tôi cố chấp húp gần nửa tô nước lèo, lúc kêu tính tiền là lưỡi bắt đầu tê râm ran, về tới nhà thì đầu óc bắt đầu lâng lâng. Tưởng qua cơn rồi thôi, ai ngờ cảm giác đó kéo dài tới tận ba ngày sau.

Hồi xưa còn khốn khó, ở vùng quê mỗi khi nấu canh ăn cơm chiều, có ít bột ngọt để nêm vào canh thì ăn rất ngon. Lạ là lúc đó tôi không bị say bột ngọt. Bây giờ, thỉnh thoảng đi ăn hàng quán, chỗ nào nêm nhiều bột ngọt là tôi biết ngay vì lưỡi có cảm giác tê.

Tôi biết ngay mình đã bị say bột ngọt. Chuyện say bột ngọt đã gây nhiều tranh luận trên thế giới. Người bảo đó là “hội chứng nhà hàng Trung Quốc” – tức sau khi ăn món có nhiều bột ngọt thì cơ thể phản ứng: tê miệng, nhức đầu, buồn nôn. Nhẹ thì khó chịu vài tiếng, nặng thì lâu hơn.

Tôi không phản đối chuyện dùng bột ngọt hay hạt nêm. Nhưng cách nhiều quán ăn sử dụng những chất điều vị đã đi quá xa. Họ nêm đậm đến mức nếu ăn quen thì không sao, nhưng ai hơi nhạy vị một chút là dễ bị phản ứng. Đáng nói là nhiều nơi vẫn nói là nước hầm từ xương, tự nhiên nhưng không phải vậy.

Dù có nhiều người lên tiếng minh oan cho bột ngọt, nhưng dùng phải có liều lượng phù hợp. Chúng ta cũng không thể đòi hỏi một tô hủ tíu 35 nghìn phải hầm xương mấy tiếng đồng hồ.

Bản thân tôi cũng hiểu kinh tế của một quán nhỏ không dễ để bán giá rẻ mà lại hầm xương thật. Nhưng vấn đề ở đây không phải chuyện có hay không dùng bột ngọt, mà là sự lạm dụng, nêm quá tay, cố làm giả cảm giác ngon đó mới là điều đáng nói.

Nguyên Hà