
Ai cũng khen bé xinh, đáng yêu, nhưng tôi chỉ thấy một sinh linh nhỏ bé khiến mình kiệt sức, hoang mang.
Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy con, đứa con bé bỏng tôi mang nặng suốt chín tháng trời trong bụng. Mọi người xung quanh vỡ òa trong hạnh phúc, ai cũng khen bé xinh xắn, dễ thương, trông giống mẹ, giống ba, riêng tôi không khóc, không xúc động. Tôi chỉ thấy một sinh linh nhỏ bé, mong manh đang bám víu vào mình, bản thân cảm thấy kiệt sức, hoang mang, thậm chí có chút xa lạ. Tôi từng nghĩ có điều gì đó không ổn ở mình. Những hình ảnh trên mạng, những câu chuyện trong sách báo đều nói người mẹ sẽ yêu con từ cái nhìn và lần da kề da đầu tiên, tôi thì không. Tôi không thấy thứ “tình mẫu tử thiêng liêng” đó xuất hiện ngay lập tức. Tôi thấy mình lạc lõng giữa những lời chúc mừng, những ánh mắt mong đợi rằng tôi sẽ rạng rỡ, hạnh phúc vì đã trở thành mẹ.
Tôi không dám nói với ai, không dám thổ lộ cả với người thân. Tôi sợ bị phán xét, sợ người ta nói tôi là “mẹ tồi”, “vô cảm”. Tôi cười gượng, cố gắng chăm con, học cách làm mẹ từng chút một trong khi lòng ngổn ngang cảm xúc. Có lúc tôi tự hỏi: “Mình có thực sự yêu con không” rồi lại thấy tội lỗi vì chính câu hỏi đó. Phải rất lâu sau này, khi con lớn hơn một chút, khi tôi dần hiểu nhịp điệu cuộc sống mới nhận ra tình mẫu tử không phải lúc nào cũng đến ngay lập tức. Với nhiều người, nó là một hành trình chậm rãi, có khi lạc hướng, nhưng rồi sẽ đong đầy theo thời gian. Tình yêu đó được xây dựng từ những đêm mất ngủ, từ tiếng khóc ngằn ngặt, từ ánh mắt con nhìn mình lần đầu biết nhận diện, từ cái ôm con dành cho mình khi chập chững biết đi.
Tôi ước có ai đó từng nói với mình: “Không sao nếu bạn chưa yêu con ngay từ giây phút đầu tiên. Bạn không hề sai, chỉ đang học cách yêu, theo cách riêng của mình”. Làm mẹ là một hành trình gian nan, đôi khi cũng cô đơn. Nhưng tôi tin, đâu đó ngoài kia, cũng có những người mẹ từng như tôi, lúng túng, hoang mang, không cảm nhận được tình yêu ngay lập tức. Nếu bạn từng như vậy, xin đừng trách bản thân. Tình yêu không cần phải hoàn hảo hay tức thì. Điều quan trọng là bạn vẫn ở lại, học cách chăm sóc, hiểu con, dần dần tình yêu sẽ đến, như nắng sớm sau những ngày mưa.
Tôi viết những dòng này, hy vọng tìm được ai đó cũng giống mình. Bạn từng cảm thấy như vậy không? Có phải ai cũng yêu con từ ánh nhìn đầu tiên? Nếu bạn đã vượt qua, có thể chia sẻ câu chuyện của mình không? Có lẽ, đâu đó có một người mẹ đang cần được nghe rằng cô ấy không hề đơn độc.
Huyền Lâm
Bạn đã trải qua tình huống như tác giả? Bạn sẽ làm gì? Chia sẻ qua box bên dưới.