Lớn lên trong nghèo khó và từng thoát chết sau một vụ nổ súng, Terence Crawford biến tuổi thơ dữ dội thành bản sắc để trở thành nhà vô địch bất bại, với con phố mang tên chính mình.

Terence Crawford khoe các đai hạng siêu trung sau khi thắng Canelo Alvarez trên sân Allegiant, Las Vegas, Mỹ ngày 13/9/2025. Ảnh: The Ring
Crawford sinh năm 1987 tại Omaha – thành phố lớn nhất bang Nebraska, Mỹ. Anh lớn lên cùng mẹ Debbie, cha Terence Sr cùng hai chị gái Latisha và Shawntay. Ngay từ nhỏ, Crawford đã bộc lộ cá tính nổi loạn: nóng nảy, dễ va chạm, nhiều lần gây gổ trong trường học.
“Tôi luôn có thôi thúc phải đánh nhau”, Crawford từng thừa nhận với MC nổi tiếng Piers Morgan. “Ai không tôn trọng là tôi nổi điên. Tôi là đứa trẻ đầu nóng. Hồi đó, bạn bè hay chế giễu ngoại hình, quần áo, đôi giày hay làn da của tôi. Tôi không có khiếu hài hước để đáp trả, vậy nên tôi chỉ còn cách đánh lại. Từ đó, mọi người bắt đầu chú ý, bảo rằng ‘Đừng chọc nó, không là bị đánh đấy’”.

Terence Crawford tập luyện quyền Anh từ nhỏ. Ảnh: Instagram / tbudcrawford
Sự bướng bỉnh ấy khiến Crawford bị đuổi khỏi 5 trường khác nhau. Con đường học vấn sớm bị gián đoạn, song cậu bé lại nổi danh như một “tay đấm đường phố” khét tiếng ở Omaha.
Khi đó, trong ký ức Crawford, mẹ Debbie vừa nghiêm khắc vừa khác biệt. Bà tin vào kỷ luật thép và cả những phương pháp dạy dỗ không giống những phụ huynh thông thường. “Tôi hay bị đánh đòn vì hư”, Crawford nhớ lại. “Đó là một phần của kỷ luật. Tôi nghĩ cha mẹ nào cũng cần dạy con như thế, trong Kinh Thánh cũng dạy phải uốn nắn con cái”.
Nhưng Debbie không chỉ phạt. Bà còn chủ động “tìm đối thủ” để thử thách con trai. “Mẹ tôi có tính cạnh tranh”, Crawford giải thích. “Gia đình bên ngoại toàn người mê quyền Anh, ông ngoại, bác, chú đều là võ sĩ. Vậy nên khi tôi hư, bà nói: ‘Được rồi, để xem mày cứng cựa cỡ nào, tao sẽ trả tiền cho thằng này đánh thử mày’. Nhưng lần nào tôi cũng đánh bại chúng”.
Debbie sau này kể lại với ESPN: “Tôi nói với đám trẻ trong xóm, ‘Nếu ai đánh thắng được Bud, tao cho 10 USD’. Nhưng chẳng ai làm được. Lúc 13 tuổi, nó giật cái roi khỏi tay tôi và bảo, ‘Mẹ, từ nay mẹ không thể đánh con nữa’”.
Crawford lớn lên trong áp lực phải chứng tỏ bản thân, đặc biệt trước mắt mẹ. Thậm chí, nếu không đánh trả khi bị gây sự, về nhà cậu sẽ bị mẹ phạt. “Nhưng nếu đánh mà lại thua trước mặt bà, về nhà còn ăn đòn thêm. Cho nên, tốt nhất là không bao giờ được thua”, anh nhớ lại.

Terence Crawford (phải) và mẹ Debbie. Ảnh: Instagram / tbudcrawford
Năm 2008, sau khoảng thời gian thi đấu nghiệp dư, Crawford bước vào làng quyền Anh chuyên nghiệp. Và mọi thứ khá chật vật. Anh phải đi thi đấu ở những địa điểm nhỏ, ít khán giả, tiền thù lao ít ỏi.
Chỉ bốn trận sau khi lên chuyên, không chỉ sự nghiệp mà cả tính mạng Crawford suýt kết thúc. Một lần đi chơi xúc xắc kiếm tiền, anh ngồi trong xe thì bị một viên đạn lạc bắn trúng phía sau đầu. May mắn thay, viên đạn bật ra sau khi chạm kính chắn gió, giảm lực sát thương và Crawford thoát chết.
“Đó là quá khứ rồi. Tôi đã ở sai chỗ vào sai thời điểm”, Crawford kể. “Nhưng tôi tin mình sống sót là vì định mệnh. Chính khoảnh khắc ấy khiến tôi thay đổi, dồn hết cuộc đời cho quyền Anh. Phần còn lại là lịch sử”.
Sau biến cố, Crawford ký hợp đồng với nhà tổ chức huyền thoại Bob Arum năm 2011. Từ đó, anh thăng tiến chóng mặt, trở thành một trong những võ sĩ hàng đầu thế giới, giành bốn đai vô địch ở bốn hạng cân từ nhẹ đến bán trung.
Sự nghiệp thăng hoa biến Crawford thành biểu tượng của Omaha. Tháng 8/2018, con phố nơi anh sinh ra và vẫn đang sinh sống được đổi tên thành “Terence ‘Bud’ Crawford”. Anh xúc động nói: “Điều đó rất ý nghĩa. Bởi mẹ tôi vẫn ở đó, chị gái, anh em họ cũng ở đó, và tôi cũng có một căn nhà ngay trên con phố ấy. Mẹ tôi rất tự hào”.
Năm 2021, Crawford chia tay Arum để theo con đường riêng. 2 năm sau, anh trong trận thống nhất đai hạng bán trung, khẳng định vị thế số một. Đến tháng 8/2024, Crawford lên hạng cân, lập tức hạ Israil Madrimov để nâng mạch bất bại lên 41 trận và (từ 66,7 đến 69,9kg).

Terence Crawford và con đường được đặt theo tên anh tại Omaha. Ảnh: Sun
Thử thách lớn nhất đến tại Las Vegas ngày 13/9, khi Crawford nhảy liền hai hạng cân, thi đấu hạng siêu trung và gặp ngôi sao số một Canelo Alvarez. Ở tuổi 37, Crawford tạo ra màn trình diễn để đời khác, để lấy toàn bộ các đai WBA (Super), WBC, IBF, WBO và The Ring của Canelo.
Chiến thắng vang dội này giúp Crawford nâng thành tích thắng lên 42 trận nhà nghề, trong đó có 31 trận knock-out, đồng thời trở thành võ sĩ nam đầu tiên trong kỷ nguyên bốn đai lớn – thành tích từng chỉ có huyền thoại Henry Armstrong làm được năm 1938.
Từ cậu bé đường phố Omaha, Crawford đã viết nên chương rực rỡ nhất sự nghiệp, đặt dấu ấn bất tử trong lịch sử quyền Anh thế giới.
Diễn biến chính trận Terence Crawford thắng Canelo Alvarez.
Hồng Duy tổng hợp