Tuổi già tưởng cậy nhờ được con thì con lại ốm đau, bệnh tật
Tuổi già bóng xế, lẽ ra vợ chồng ông Nông Văn Chựng (SN 1958) và bà Nông Thị Điềm (SN 1961) ở thôn Nà Me, xã Liên Hội, huyện Văn Quan, tỉnh Lạng Sơn được sống trong cảnh điền viên, an nhàn bên con cháu. Thế nhưng, suốt bao năm qua, họ vẫn phải làm lụng vất vả để nuôi 2 người con trai ốm đau, bệnh tật.
Ông Chựng và bà Điềm có 4 người con. Hai con gái đầu đi lấy chồng xa, chỉ còn 2 người con trai ở cùng bố mẹ tại Lạng Sơn.
Người con trai cả, anh Nông Văn Thư (SN 1983) nghi bị lao phổi nhưng do không có tiền khám chữa bệnh, suốt cả năm nay nằm một chỗ, mòn mỏi sống qua ngày. Còn người con út, anh Nông Văn Thương (SN 1993) bị mù cả 2 mắt gần 6 năm nay, không thể tự lo cho bản thân, mọi sinh hoạt phải dựa vào cha mẹ già yếu.

Nghi bị lao phổi nhưng do không có tiền đi khám chữa nên anh Thư chỉ nằm một chỗ (Ảnh: Thùy Hương Nguyễn).
Trước khi bị mù, anh Thương từng là chàng thanh niên khỏe mạnh, tháo vát, làm công nhân cho một công ty ở Trung Quốc. Sau một thời gian lao động vất vả, đôi mắt anh cứ mờ dần và thường xuyên nhức mỏi. Nghĩ mình còn trẻ, anh chủ quan không đi khám ngay.
Năm 2019, thấy thị lực ngày càng suy giảm, anh Thương lặn lội từ Lạng Sơn xuống Bệnh viện Mắt Trung ương ở Hà Nội để khám. Tại đây, bác sĩ chẩn đoán anh mắc bệnh Glôcôm góc mở nguyên phát. Khi ấy, mắt phải của anh đã tổn thương nghiêm trọng, còn mắt trái thì gần như không nhìn thấy gì.
Đến năm 2020, đôi mắt của anh Thương mù hoàn toàn. Kể từ đó, mọi thứ xung quanh anh chỉ còn là một màu trắng xóa như màn sương giăng trước mặt.
Trong căn nhà tuềnh toàng, dột nát, ban ngày thường chỉ có 2 anh em Thư và Thương quanh quẩn. Anh Thư ốm yếu nằm bệt trên giường, thỉnh thoảng lại ôm ngực ho rũ rượi. Còn anh Thương thường ngồi lặng lẽ ở góc nhà, uống hết chén trà này đến chén trà khác. Thỉnh thoảng, anh nhấc điếu cày lên rít một hơi thật sâu rồi thở dài, hướng đôi mắt mù lòa ra phía cửa.
Ám ảnh gánh nặng cơm áo, nỗi sợ nhà sập
Anh Thương không còn khả năng lao động, sống dựa vào khoản trợ cấp 1 triệu đồng/tháng dành cho người khuyết tật đặc biệt nặng. Còn ông Chựng, người trực tiếp chăm sóc con trai khuyết tật, được hỗ trợ 500 nghìn đồng/tháng.

Anh Thương nói, mọi thứ xung quanh anh giờ chỉ còn là một màu trắng xóa như màn sương giăng trước mặt (Ảnh: Thùy Hương Nguyễn).
Với một gia đình toàn người già yếu, bệnh tật, không còn sức lao động, số tiền ấy chẳng khác gì muối bỏ bể giữa bộn bề lo toan cơm áo, thuốc thang và nỗi bất an về mái nhà sắp sập.
Anh Thương nghẹn ngào chia sẻ: “Nhiều lúc, em cảm thấy vô cùng tủi thân và áy náy. Ở tuổi này, đáng ra em phải là trụ cột gia đình, đi làm, đỡ đần cha mẹ già… Thế nhưng, đôi mắt mù lòa khiến em chẳng thể làm được gì. Cha mẹ già yếu, đã quá tuổi lao động vẫn phải gắng gượng chăm sóc 2 anh em”.
Hôm phóng viên Dân trí đến thăm, ông Chựng đang đi chăn bò (bò do xã cấp cho hộ nghèo, cận nghèo nhằm hỗ trợ sinh kế thoát nghèo). Ở nhà, bà Điềm tất bật chuẩn bị rau cám cho đàn lợn, đàn gà.
Bà Điềm người gầy khô, gương mặt khắc khổ, nhăn nheo. Khi nhắc đến 2 người con bệnh tật và ngôi nhà dột nát, bà tủi thân bật khóc. Nhưng ngay sau đó, bà lau nước mắt, lặng lẽ quay lại làm tiếp các công việc còn dang dở.

Nhắc đến con cái bệnh tật và ngôi nhà dột nát, bà Điềm tủi thân bật khóc (Ảnh: Thùy Hương Nguyễn).
Nghe tin có đoàn công tác đến thăm, ông Chựng vội vã cột bò lại để về nhà. Người đàn ông lam lũ gầy yếu, mặc chiếc áo rách khắc khổ, vai vác bó củi lớn, từng bước khó nhọc leo dốc với đôi chân trần chai sạn, nứt nẻ dính đầy bùn đất.
Dù tuổi cao, sức yếu, nhưng để lo cơm ăn, áo mặc cho 2 người con bệnh tật, ông Chựng và bà Điềm chẳng khi nào được ngơi tay.

Là hộ cận nghèo, gia đình ông Chựng được xã giao bò để làm sinh kế thoát nghèo (Ảnh: Thùy Hương Nguyễn).
Ngôi nhà cấp 4 của gia đình ông Chựng đang ở được xây dựng từ năm 2007 bằng gạch ba banh và gỗ tạp, nay đã rệu rã, xiêu vẹo theo thời gian. Những vết nứt chạy ngoằn ngoèo trên tường, mưa cũng theo đó mà ngấm vào nhà.
Nhìn ngôi nhà đã xuống cấp nghiêm trọng, tường nứt chằng chịt, mái dột khắp nơi, ông Chựng và bà Điềm không khỏi thấp thỏm lo âu mỗi khi trời nổi dông bão. Chỉ một trận mưa lớn, căn nhà mục nát ấy có thể sập bất cứ lúc nào.
“Năm nay, gia đình tôi được xếp vào diện nhà tạm, nhà dột nát của địa phương, cần được hỗ trợ sửa chữa hoặc thay thế. Xã hỗ trợ 30 triệu đồng, nhưng nhà tôi không có tiền đối ứng, chưa biết xoay xở thế nào”, ông Chựng ngậm ngùi.
Bà Điềm chia sẻ thêm: “Vợ chồng tôi tuổi đã cao, ngoài khoản trợ cấp 1,5 triệu đồng dành cho người khuyết tật và chăn nuôi để tăng gia sản xuất thì không còn nguồn thu nhập nào khác”.
Ở tuổi gần đất xa trời, điều duy nhất ông Chựng và bà Điềm mong mỏi là một mái nhà vững chãi để 2 người con trai mù lòa và bệnh tật có chốn nương thân sau này.
Khốn cảnh cha mẹ già yếu nuôi con mù lòa (Video: Thùy Hương Nguyễn).
Ông Triệu Văn Đường, Phó Bí thư Chi bộ kiêm Trưởng ban công tác Mặt trận thôn Nà Me cho biết, gia đình ông Chựng thuộc diện cận nghèo, có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Hai con trai đều bệnh tật, không có khả năng lao động. Dù tuổi cao, sức yếu, ông bà vẫn là trụ cột gánh vác cả gia đình.
Thông qua báo Dân trí, ông Đường mong bạn đọc gần xa cùng chung tay giúp đỡ để gia đình ông Chựng có một mái nhà kiên cố và an toàn. Mỗi tấm lòng sẻ chia lúc này không chỉ giúp họ dựng lại một ngôi nhà, mà còn thắp lên niềm tin và hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.