
Tôi 28 tuổi, em 24 tuổi, quen nhau gần hai năm rồi, cảm thấy từ trước đến nay, trong mối quan hệ này, mình không được tôn trọng.
Gần một năm trước, chuyện tình cảm của chúng tôi phát triển rất tốt. Tôi thường xuyên đến nhà em chơi, bố mẹ em cũng rất quý tôi. Cảm nhận được em có tình cảm với mình nên tôi đã tỏ tình. Em nói thích tôi nhưng chưa đồng ý nhận lời làm người yêu vì chưa sẵn sàng đón nhận người khác bước vào cuộc sống của em, sợ bị tổn thương khi yêu. Sau đợt tỏ tình đó, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện, quan tâm em như trước khi tỏ tình.
Thời gian sau, chị gái tôi có chuyện với nhà chồng, cụ thể chuyện mẹ chồng nàng dâu. Chị bị chồng đánh rồi bỏ về nhà. Bao nhiêu lời nói không hay, không đúng sự thật về chị tôi cũng như gia đình tôi đều bị mẹ chồng chị rêu rao. Không biết ai kể, chuyện không vui đó đã đến tai bố mẹ người tôi quen. Tôi nhận ra sự thay đổi của em. Em không còn chủ động với tôi nữa, tôi gọi em cũng chẳng nghe máy, nhắn tin rất lâu mới trả lời.
Tôi đến nhà em chơi, thấy thái độ của mọi người khác hẳn. Tuy mọi người không nói gì về chuyện nhà tôi nhưng cảm giác không khí ngột ngạt, không còn như trước. Về bạn gái, tôi cứ nghĩ em đi làm ca mệt mỏi, muốn có không gian riêng cho mình nên mới hạn chế nhắn tin, để dành cuối tuần hỏi thăm nhau rồi hẹn dẫn em đi chơi cho thoải mái. Em lại càng ngày càng thờ ơ, lạnh nhạt, tôi không chịu được nữa nên quyết định hẹn gặp em nói chuyện thẳng thắn.
Hẹn gặp bên ngoài không được, tôi xuống tận nhà nhưng em không chịu gặp. Sau khi về nhà, tôi nhắn tin hỏi thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, hay tôi đã làm gì sai mà em lại lạnh nhạt với tôi như vậy? Em chỉ xem và không trả lời. Khoảng 3 tuần sau, em nhắn lại xin lỗi, nói dạo này đi làm mệt mỏi nên không có thời gian dành cho tôi và bảo cả hai làm bạn. Tôi tôn trọng quyết định của em, đồng ý làm bạn bình thường. Sáu tháng tiếp đó, dù với tư cách là bạn nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhắn tin hỏi han hoặc nhắc nhở, động viên em. Ba tháng trở lại đây, em nói chuyện cởi mở với tôi hơn. Những lúc tôi bị ốm, em quan tâm, động viên. Tôi rất vui và quyết định theo đuổi em một lần nữa.
Tôi hẹn em đi chơi, em lại bảo bận. Tôi nhắn bảo cuối tuần xuống nhà chơi hay gặp nhau một tí cũng được, em cũng nói đừng xuống. Lúc thì em bảo bận đi ăn cỗ, lúc đi thăm bạn, khi thì mệt không muốn gặp, lần thì bận việc riêng… Tôi cảm giác em viện tìm lý do để tránh việc gặp tôi, không muốn tôi xuống chơi. Các cuộc nhắn tin gần đây, tôi luôn chủ động, nhiều tin tôi nhắn em còn không xem, nếu có xem thì một hai ngày sau mới trả lời qua loa. Nhiều lần tôi hỏi em còn không trả lời. Những lần như vậy, tôi đều bỏ qua, coi như không có gì.
Đỉnh điểm hôm nọ, tôi thấy em online nên gọi nhưng ba lần liền em không nghe, một tiếng sau em online cũng không nói gì tôi. Thật sự hôm đó tôi rất buồn, suy nghĩ cả đêm. Tôi cảm thấy từ trước đến nay, trong mối quan hệ này, mình không được tôn trọng. Lúc nào tôi cũng chạy theo em, rất mệt mỏi. Tôi quyết định từ bỏ, ra đi trong im lặng, không nhắn tin hay gọi điện nữa. Đến 3 hôm sau em lại bảo mấy hôm rồi ốm và không nói gì thêm. Tôi không nhắn lại vì nghĩ cũng không giải quyết được gì.
Tôi suy nghĩ về việc này, không có tâm trạng làm việc, lúc nào cũng bức bối khó chịu. Tôi không biết mình làm vậy có đúng không hay do bản thân không biết cảm thông, đặt mình vào vị trí của bạn gái. Mong được mọi người chia sẻ.
Hoàng Phong