Tôi bán tháo nhà Sài Gòn sau ba năm để thoát cảnh nợ nần

Tôi bán tháo nhà Sài Gòn sau ba năm để thoát cảnh nợ nần

bởi

trong
Tôi bán tháo nhà Sài Gòn sau ba năm để thoát cảnh nợ nần

Nhiều người nói bán nhà sau vài năm là một thất bại, nhưng tôi nghĩ chấp nhận từ bỏ để bảo toàn cuộc sống cũng là một dạng trưởng thành.

Ba năm trước, ở tuổi 35, vợ chồng tôi quyết định vay ngân hàng mua một căn hộ hai phòng ngủ tại TP HCM, trị giá 2,6 tỷ đồng. Trong đó, chúng tôi vay ngân hàng 1,6 tỷ đồng, tương đương hơn 60% giá trị căn nhà, với lãi suất 8,5%/năm, thời hạn vay 15 năm. Phần còn lại là tiền tiết kiệm của chúng tôi và vay mượn người thân.

Thời điểm đó, thu nhập của hai vợ chồng tôi tổng cộng khoảng 40 triệu đồng một tháng. Với mức thu nhập này, khoản vay ngân hàng tưởng như nằm trong khả năng chi trả. Cụ thể, mỗi tháng chúng tôi phải trả khoảng 15 triệu đồng cả gốc lẫn lãi theo phương thức dư nợ giảm dần (tiền lãi giảm dần, tiền gốc tăng lên). Mức này chiếm chưa đến 40% thu nhập, nên chúng tôi vẫn đủ xoay xở.

Hai vợ chồng tôi sống khá tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí, có thể trích một phần nhỏ để tiết kiệm phòng bất trắc. Nhưng “bất trắc” thì chẳng báo trước bao giờ. Khoảng một năm gần đây, thu nhập hai vợ chồng tôi giảm mạnh. Tôi làm kỹ thuật, thu nhập tụt dốc. Vợ tôi làm hành chính nhân sự cũng bị công ty cắt giảm thưởng, phụ cấp. Từ 40 triệu, tổng thu nhập của gia đình tôi chỉ còn lại khoảng 25 triệu một tháng, trong khi khoản trả nợ ngân hàng vẫn không giảm.

Và đó là chưa tính đến chi phí sinh hoạt cơ bản như: tiền ăn uống, điện nước, tiền gửi con ở nhà trẻ tư nhân, tiền xăng xe, điện thoại, thuốc men, phát sinh… Càng tính càng thấy âm, mà tháng nào chúng tôi cũng có rủi ro phát sinh. Có tháng con ốm, đi viện nhiều, tôi phải vay mượn của bạn bè, người thân để lo chi phí trả nợ. Có tháng trả trễ cho ngân hàng, tôi bị tính lãi phạt. Cũng từ đó, chúng tôi bắt đầu sống trong áp lực triền miên.

>>

Sau nhiều lần bàn bạc, tranh cãi với vợ, tôi quyết định rao bán nhà. Mong muốn của tôi là bán được giá 2,8 tỷ đồng, trừ nợ ngân hàng, tôi vẫn còn lời được một khoản tiền. Nếu may mắn, tôi có thể cầm được khoản đó để gửi tiết kiệm, hoặc đầu tư nhẹ đầu hơn. Gia đình tôi sẽ quay lại ở thuê, chấp nhận sự bấp bênh nhưng ít nhất không còn phải lo gánh nặng nợ nần.

Tuy nhiên, vợ tôi rất buồn, vì đây là ngôi nhà đầu tiên, nơi chúng tôi từng hào hứng chọn từng món nội thất, từng màu sơn, từng bức rèm. Vợ tiếc cảnh “an cư”, sợ việc phải chuyển nhà liên tục, lo cho con cái không có chỗ ở ổn định. Tôi hiểu, và đồng cảm, nhưng thực tế là chúng tôi không còn ở yên ổn được khi khoản nợ cứ đè đầu mỗi tháng.

Nhiều người có thể cho rằng, bán nhà sau vài năm là một thất bại tài chính. Riêng tôi nghĩ, chấp nhận từ bỏ để bảo toàn cuộc sống, và không bị căng thẳng nợ nần, cũng là một dạng trưởng thành. Tôi từng nghĩ “có nhà mới an cư”, nhưng giờ tôi nhận ra “không nợ mới thật sự an tâm để sống”.

Mua nhà đã khó, nhưng giữ được nhà khi thu nhập giảm, kinh tế biến động mới là cuộc chơi dài hơi, đòi hỏi khả năng thích ứng và cả sự dũng cảm khi phải từ bỏ. Dành cho những ai đang tính mua nhà bằng cách vay nợ ngân hàng, tôi chỉ muốn nhắn nhủ một điều rằng: trước khi ký hợp đồng, hãy tính đến cả kịch bản xấu nhất (thu nhập giảm, lãi suất tăng, hoặc mất việc…). Nếu thấy vẫn gánh được thì hãy mua nhà. Còn nếu chỉ dựa vào mức thu nhập hiện tại để vay tối đa khả năng thì bạn chẳng khác nào đang đi trên dây.

Anh Hao