
Có ngày, tôi là người đầu tiên bước vào quán khi họ vừa mở cửa lúc 7h30 sáng, và chỉ rời đi sau 4 giờ chiều.
Tôi thuộc dạng khách hàng mà nhiều chủ quán cà phê có thể sẽ rất ngán ngẩm: ngồi từ sáng sớm đến tận chiều, chiếm một chiếc bàn cạnh ổ điện, dùng wifi, và điều hòa cả ngày. Nhưng tôi luôn tự nhắc mình: ngồi lâu là quyền của khách hàng, còn tiêu xài hợp lý là sự tôn trọng dành cho quán.
Tôi là chuyên gia phân tích thị trường. Công việc của tôi cho phép làm từ xa, miễn là có laptop và kết nối Internet ổn định. Văn phòng thuê theo giờ thì quá lạnh lẽo và nghiêm túc, còn ở nhà thì bí bách, thiếu cảm hứng. Thế nên, tôi chọn một quán cà phê ở gần trung tâm, không quá sang chảnh, nhưng sạch sẽ, yên tĩnh, có đủ đồ ăn và chỗ ngồi thoải mái.
Có ngày, tôi là người đầu tiên bước vào quán khi họ vừa mở cửa lúc 7h30 sáng, và chỉ rời đi sau 4 giờ chiều. Ngồi lâu vậy, tất nhiên tôi không thể chỉ gọi một ly cà phê rồi “chiếm chỗ” nguyên ngày. Thế nên, vừa ngồi vào bàn, tôi gọi ngay một ly cà phê sữa đá và một phần bánh mì kẹp để ăn sáng. Đến trưa, tôi tiếp tục gọi thêm phần cơm của quán và một chai nước khoáng, dù trong cặp luôn có sẵn một chai nước suối.
Đầu giờ chiều, khi ly cà phê đã cạn, tôi lại gọi thêm một ly sinh tố để tiếp tục làm việc. Thỉnh thoảng, tôi cũng mời đối tác tới quán để tiện trao đổi công việc và chúng tôi lại gọi thêm nước, bánh, và tiếp tục ngồi trò chuyện thêm cả tiếng.
>>
Tổng chi tiêu mỗi ngày như vậy của tôi hiếm khi dưới 300.000 đồng. Thỉnh thoảng, tôi còn tip thêm cho các bạn nhân viên phục vụ như một cách nói “cảm ơn” vì đã cho tôi một chỗ làm việc tuyệt vời suốt nhiều giờ đồng hồ. Có lẽ cũng vì như vậy mà chưa bao giờ các nhân viên quán tỏ thái độ khó chịu với tôi.
Tôi tin rằng, một quán cà phê không chỉ bán đồ uống, mà còn bán cả không gian, và sự thoải mái cho khách hàng. Và tôi là người mua những thứ đó một cách sòng phẳng, có trách nhiệm chứ không có tư tưởng dùng “chùa”.
Thực tế, không phải khách nào ngồi “cắm rễ” ở quán cà phê cũng khiến chủ quán e ngại. Nếu mình biết điều, tiêu dùng tương xứng với thời gian mình chiếm chỗ, cư xử tôn trọng với nhân viên, thì mối quan hệ giữa khách và quán có thể là một sự cộng sinh tích cực.
Tôi vẫn ngồi ở quán quen ấy mỗi tuần vài ba buổi. Các bạn phục vụ vẫn chào tôi bằng nụ cười thân thiện. Và tôi tin, họ không xem tôi là người phiền toái mà là một khách “ruột”, người cũng đem lại lợi ích về mặt doanh thu cho quán.
- Mở quán cà phê: khách gọi một ly nhưng ngồi ‘cắm rễ’ cả ngày
- Những ‘thượng đế’ ảo tưởng quyền lực trong quán cà phê
- ‘Bỏ 50.000 đồng uống ly cà phê ngoại vì ngồi được cả buổi’
- Tôi thành khách ruột vì quán cà phê không đuổi người ‘cắm rễ’
- Cà phê sập tiệm vì khách ngồi hàng giờ nhưng chỉ gọi ly 25.000 đồng
- ‘Khách gọi ly cà phê 20.000 đồng nhưng ngồi từ sáng tới tối’