
Càng sống chung, càng va chạm, tôi càng hiểu rõ mẹ chồng, làm sao có thể “thật tâm cung kính” mẹ khi lòng tôi nhiều vướng mắc.
Tôi 30 tuổi, đã có chồng con, đang gặp vấn đề với việc làm sao để thực hành được việc cung kính mẹ chồng từ thật tâm. Trước đây tôi hay sân si, để ý những điều không mấy hay ho của người khác, hay nóng giận với những điều không đâu và thích đọc những tin giật gân. Thật may mắn cho tôi, có lẽ cũng là cái duyên khi vợ chồng được nghe, biết về triết lý mà đức Phật đã chỉ dạy cho người đời.
Vợ chồng tôi chung sống hòa thuận hơn, biết nhẫn nhịn và bỏ qua cho nhau hơn. Tôi cũng đọc và xem những thứ tích cực để thay đổi tư duy, thường xuyên xem các video về chủ đề phật pháp để giúp tâm tĩnh hơn, không vội vàng đánh giá, chụp mũ người khác khi nhìn thấy một sự việc nào đó. Tôi tự cảm thấy mình biết cảm thông và yêu thương mọi người hơn. Tuy nhiên, gần đây tôi loay hoay với việc làm người phải thật tâm cung kính cha mẹ. Tôi suy nghĩ ở chữ “thật tâm” này trong mối quan hệ với mẹ chồng. Mong các bạn chia sẻ một cách công tâm, không theo tâm lý chung, biến mình thành nạn nhân trong câu chuyện của chính mình.
Bố mẹ chồng tôi rất thương con cháu, ông bà cũng lo cho con cái chu toàn. Về già, ông bà không hòa thuận do từ lúc kết hôn và sinh sống với nhau nảy sinh nhiều vấn đề. Tôi về làm dâu gần 10 năm, lúc đầu có nhiều cơ hội ở cùng mẹ chồng, bà thường xuyên kể chuyện hồi trẻ khổ như nào. Chuyện này tôi thấy thời của bà ai cũng khổ vậy, mẹ đẻ mình còn khổ hơn. Thậm chí khi tôi còn nhỏ, nhà mình ăn uống khổ hơn cả bà kể. Rồi mẹ chồng kể chuyện bị chồng đánh đập và đối xử tệ bạc như nào, mẹ chồng đối xử với bà không tốt ra sao. Tôi đã thương bà không kể xiết.
Rồi mỗi khi tôi về nhà chơi, tới lượt bố chồng như vớ được người trút bầu tâm sự, ông cũng bắt đầu nói về bà thế này thế nọ, nói chung là rất tệ. Khi đó tôi hoàn toàn không tin lắm và rất thương bà, dù ông đã nói vì tôi chưa sống cùng mẹ chồng lâu nên chưa biết thôi. Không người đàn ông nào thích ra tay đánh vợ; không một người vợ hiểu lý lẽ, ăn nói nhẹ nhàng nào khiến chồng có thể chịu không nổi mà đánh. Ông bà cũng hay ghen tuông qua lại. Tôi nghe biết vậy thôi vì đâu có chứng kiến những gì đã xảy ra trong quá khứ. Vậy nhưng kể từ khi tôi có cơ hội ở cùng bà thời gian dài, có thể nói đã sốc vô cùng. Thoạt nhìn bà rất hiền lành, hay ngại ngùng, dễ chia sẻ, đúng kiểu nhìn vào ai cũng nghĩ bà hiền, dễ bị bắt nạt nên không khó hiểu khi tôi tin ngay vào những lời bà từng kể.
Sau thời gian chung sống, tôi thấy rất nhiều điều không như mình nghĩ, bà chê bai người vùng cao nhưng khi xưa bị đói bà lại đi ăn trộm ngôi khoai của họ để ăn, bà thuê họ đến làm việc nhưng khóa cửa nhà vệ sinh để họ tự đào hố ngoài vườn đi. Bà nói chuyện của nhà người khác và chụp mũ cho họ như thể bà ngồi trong nhà người ta chứng kiến mọi chuyện, khiến tôi nổi da gà. Tôi cũng phát hiện ra có nhiều điều trước đây bà kể không đúng, có nhiều điều bà nói không thật. Bà cũng không hiền như tôi tưởng khi sẵn sàng đánh chửi mỗi lúc người khác đụng đến quyền lợi của mình.
Khi về làm dâu, tôi luôn tâm niệm, muốn mẹ chồng coi mình như con đẻ thì mình cũng phải coi mẹ chồng như mẹ đẻ, đối đãi với bà chân thành. Tất nhiên với những gì bà kể, tôi thương bà còn không hết. Mỗi khi lễ tết về nhà, tôi thường rủ chồng đi mua sắm đồ đạc trong nhà vì ông bà tính tiết kiệm, cũng không có điều kiện và hai ông bà không có tiếng nói chung. Tôi cũng quan tâm sức khỏe của ông bà và sẵn sàng chi hết những đồng tiền bỉm sữa cuối cùng của con để chữa bệnh cho ông. Vậy nhưng từ những xích mích nhỏ mà bà nói con dâu với con gái không giống nhau được, sự thật là thế nhưng nghe xong tôi cũng sốc. Có phải tại tôi quá ngây thơ, không rạch ròi chuyện này từ đầu, rằng mẹ chồng thì không đẻ ra và nuôi lớn mình nên không thể bao dung mình như với con đẻ, nên mẹ có nói không giống nhau là cũng chính xác.
Với hoàn cảnh như vậy nhưng tôi vẫn mong mình có thể cung kính mẹ chồng. Nếu là con cái cảm ơn công ơn cha mẹ thì đúng là tôi rất cảm ơn ông bà vì luôn lo nghĩ cho con cháu. Còn tự bắt ép bản thân cung kính người khiến tôi thấy nhiều điều không tốt như vậy, hiện tại tôi chưa làm được, cũng không biết làm sao để làm được. Mong các độc giả giúp tôi. Tôi biết ai chấp niệm thì người đó khổ, nhưng nói dễ, làm khó quá. Chân thành cảm ơn.
Hồng Hoa