
Tôi không làm, không giao tiếp, không bạn bè, không kiểm soát được thói quen xấu khi ở một mình.
Tôi là sinh viên năm ba của một trường thuộc top đầu trong đào tạo ngành kỹ thuật. Nói như vậy là vì tôi biết mình cũng có chút năng lực để vào được ngôi trường này, nhưng tôi luôn sống trong bất an vì tâm lý bất ổn cùng với CPA ở mức khá, nhưng thấp hơn mong đợi của tôi. Tôi cảm thấy mình đang sống trong vòng lặp của những cảm xúc tiêu cực khi không giải quyết được vấn đề học tập, giao tiếp và tâm lý trong suốt một khoảng thời gian dài. Tôi trốn tránh nỗi sợ trước những kiến thức cần tiếp thu trong quá trình học, không dám nói, không dám làm (những việc thuộc về các kỹ năng xã hội cơ bản mà tôi biết thừa mình phải làm). Tôi sống thu mình, tự cô lập, không thực sự dám tin tưởng ai để có thể tâm sự, chia sẻ.
Lúc không chịu nhiều áp lực, tôi cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được khi luôn một thân một mình như vậy. Còn khi gặp áp lực, khó khăn, lối sống và suy nghĩ của tôi dần trở nên tiêu cực, lạm dụng những thú vui ngắn hạn như game, mạng xã hội… Thưc sự tôi không tìm được lý do nào đủ mạnh để bản thân có thể dựa vào nó, khiến nó trở thành động cơ cho những quyết định, hành động mà mình mong muốn. Tóm lại là tôi không làm, không giao tiếp, không bạn bè, không kiểm soát được thói quen xấu khi ở một mình nên cảm thấy bế tắc, tương lai mù mịt. Tôi luôn sống trong sự bất ổn như vậy.
Nói về khía cạnh học tập, kiểu học của tôi là đến lúc thi mới học và kiểu học này khá áp lực, tôi biết mình không muốn học theo kiểu này. Tôi ghét cay ghét đắng cái cảm giác phải chịu đựng khi cố nhồi nhét kiến thức trong thời gian ngắn, rồi quăng phần lớn kiến thức ngay sau khi thi xong và điểm số cũng không được như mong đợi, nhưng đây lại là điều mà tôi từng làm trong suốt thời gian đi học. Việc ôn thi một mình trong khi phải chống chọi với chính những thói quen xấu của bản thân thực sự rất căng thẳng, mệt mỏi, khó chịu. Ngược lại với khoảng thời gian thi cử, đầu kỳ tôi nghĩ bản thân mỗi ngày túc tắc học một ít thì đến lúc thi ôn sẽ nhàn thôi, thực tế không như thế. Mỗi khi ngồi vào bàn tôi luôn cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nghĩ đến việc học, dù tôi biết cả mớ phương pháp học hiệu quả: kỹ thuật Feyman, phương pháp Pomodoro, phương pháp hai phút.
Tôi chưa bao giờ đủ kiên trì để có thể học kiểu này, điều tôi nghĩ mình phải làm để giải quyết vấn đề trong học tập. Trong suốt những buổi trì hoãn này tôi hầu như đều dùng mạng xã hội, game, nội dung khiêu dâm để giải trí, tạm quên đi nhiệm vụ. Những buổi ngồi học sẽ là những buổi hiếm hoi có được nhờ một phép màu nào đó mà tôi đang cố gắng mở khóa kỹ năng tạo ra phép màu đó. Vẫn là do tôi không chịu học, không chịu làm điều phải cho nên chẳng có sự thay đổi trong kiểu học, trải nghiệm học tập vẫn theo quy luật đầu kỳ, giữa kỳ không học, cuối kỳ cắm đầu vào học và kết quả bết bát, tâm lý khủng hoảng.
Mở rộng ra khía cạnh cuộc sống, tôi cũng thực hiện việc trốn tránh trong giao tiếp, ứng xử xã giao. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ luôn sợ hãi khi có người lạ đến nhà, không dám làm gì cả. Khi nói chuyện với ai đó (người kia chủ động bắt chuyện) tôi cũng chỉ biết ậm ừ cho qua mà chẳng nói gì hơn (kiểu giao tiếp với bạn bè những năm cấp 3 của tôi), nếu có nói cũng lặp lại theo như người đó. Tôi còn lo lắng trước những buổi cỗ bàn ngày tết, cảm giác không muốn gặp mặt ai. Hay khi buộc phải làm những việc như chào hỏi, tiếp khách, tôi cũng thấy khá khó khăn và đôi khi là lựa chọn không làm, “đóng băng” một chỗ. Mỗi lần về quê, tôi chỉ muốn được ở một mình, đi ra ngoài cũng chỉ muốn đi một mình, có khi rủ thêm thằng em trai đi cùng, người tôi có thể nói chuyện thoải mái nhất. Tôi thậm chí còn thấy ngần ngại với việc thăm ông bà cách nhà tầm 15 phút đi xe máy. Cảm giác như mình đang dần tạo nên một bức tường vững chãi ngăn cách giữa bản thân với thế giới.
Trong tôi luôn tồn tại nỗi sợ giao tiếp và hiện tại tôi sống cùng họ hàng với lối sống thu mình, tự cô lập như vậy. Tôi luôn gặp khó khăn trong giao tiếp hàng ngày và cảm giác như chẳng bao giờ có thể sống hòa hợp hay chí ít là có thể giao tiếp, trao đổi mà trong đầu không còn những nỗi lo, sợ sệt. Không khí sinh hoạt hàng ngày cũng trở nên ngượng gạo, im lặng từ lúc nào rồi tôi không nhớ rõ. Không bạn bè thân thiết, những mối quan hệ cũng dần dần không còn giữ được nữa vì tôi không giao tiếp hay trao đổi khi không còn thường xuyên gặp mặt hay đôi khi muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi cũng không chủ động gọi điện cho gia đình, thi thoảng mới nói chuyện, tâm sự với mẹ/ em trai về cuộc sống của bản thân, nhưng những gì tôi muốn tâm sự đều trở nên quen thuộc và tôi không muốn kể lại những gì đã nói trong quá khứ.
Tôi sống như xác sống cho qua ngày, có những lúc muốn thay đổi, làm được đôi ba ngày lại đâu vào đấy, có những lúc chẳng thấy cuộc sống còn gì thú vị, chán đời, chỉ biết lay lắt dựa vào những thú vui ngắn hạn của game, mạng xã hội, nội dung kích dục. Tôi còn chẳng thể nghĩ được như thế này mà nói ra vấn đề thực sự của mình với chuyên viên tư vấn tâm lý. Tôi bây giờ thấy mình quá tệ hại, biết mình có thể làm được điều gì đó để cuộc sống tốt hơn nhưng chẳng làm gì, hoặc nhiều lúc lựa chọn rồi từ bỏ ngay khi thấy áp lực, sợ sệt.
Nguyên Hưng