Tôi phải đi vay tiền chữa bệnh cho ba dù vợ chồng có của ăn của để

Tôi phải đi vay tiền chữa bệnh cho ba dù vợ chồng có của ăn của để

bởi

trong
Tôi phải đi vay tiền chữa bệnh cho ba dù vợ chồng có của ăn của để

Ba cần 180 triệu đồng chữa bệnh, vợ gom hết tiền tiết kiệm chung khoảng 60 triệu đồng đưa tôi, còn tôi chỉ lo được 40 triệu đồng.

Vợ chồng tôi đều 40 tuổi rồi, cưới nhau hơn 10 năm, cố chạy chữa mãi cũng có cô con gái 4 tuổi. Chúng tôi đều có công ăn việc làm. Tôi làm cơ quan nhà nước, trước lương thấp nhưng lương hiện tại sau khi trừ bảo hiểm còn 20 triệu đồng. Vợ buôn bán hải sản, có tháng hơn 50 triệu đồng, ít thì cũng bằng tôi nhưng bận rộn cả ngày nên thuê người hỗ trợ đi giao hàng mỗi tháng 5 triệu đồng. Lúc trước tiền chúng tôi quy về một mối. Vợ bỏ 10 triệu đồng vào ngăn sinh hoạt, tôi muốn bao nhiêu thì lấy, cứ bảo một tiếng, sau này vì muốn có nhà riêng nên vợ siết các khoản chi tiêu và cằn nhằn mãi chuyện tiền nong.

Tôi tiêu xài cho cá nhân không bao nhiêu nhưng tiền đám tiệc xã giao rất nhiều. Vợ không muốn sống chung nhà chồng nên chúng tôi tính sẽ bán vàng cưới và vay thêm mua đất xây nhà riêng. Nhà vợ biết nếu vay thì chúng tôi vay rất nhiều nên mua cho căn nhà, tất nhiên cho riêng vợ đứng tên vì ông bà chỉ có hai người con. Anh vợ rất giàu có nên cũng ủng hộ mua nhà cho vợ tôi. Còn tiền để dành ông bà khuyên chúng tôi dùng khám chữa hiếm muộn. Chúng tôi tốn tất cả hơn 200 triệu đồng cho việc tìm con, còn lại khoảng 350 triệu đồng, vợ nghe lời ba mẹ vợ về bàn với tôi mua sắm vàng tiết kiệm, sau này có cái cho con đi học.

Tôi lại bàn với vợ mua ôtô để có phương tiện đi lại, thuận tiện cho cháu về thăm ông bà nội hơn vì cách gần 100 km, đỡ nắng mưa, mỗi lần về phải thuê xe không thoải mái. Ba mẹ tôi nghe nói vậy rất mừng, ủng hộ, vì mỗi tháng chúng tôi chỉ về một lần. Vợ kiên quyết không đồng ý mua ôtô, sau đó chúng tôi giận nhau. Tôi nói đã chiều ý vợ ra riêng dù bản thân là con trai út, vợ nói hoàn cảnh không thể ở chung được, cô ấy còn buôn bán, hơn nữa có hai mẹ con chị gái chồng (chị đã ly hôn) về sống chung nhà sẽ không tránh khỏi mâu thuẫn sau này. Rồi cô ấy cũng chiều ý tôi mua ôtô 600 triệu đồng, hết trả góp sau đó một năm. Sau này vàng tăng giá, vợ chì chiết suốt cả năm, cô ấy lại cằn nhằn sang chuyện tiền nong chi tiêu. Tôi biết vợ cực nhọc, lo toan nhiều nên khi về nhà cũng phụ giúp việc nhà, lo cho con, ít khi tụ tập bạn bè hay đi đâu. Thế nhưng cứ cằn nhằn tiền nong suốt dù chúng tôi không thiếu hụt.

Rồi chúng tôi thống nhất góp chung nuôi con, tiền sau đó tự ai nấy giữ. Mỗi tháng tôi đưa cô ấy 10 triệu đồng và cô ấy cũng bỏ vào 10 triệu đồng để nuôi con, các chi phí điện nước, ăn uống, đám tiệc chung trong nhà, nếu dư thì để ra tiết kiệm. Còn lại tôi giữ riêng, nếu dư cho ba mẹ tôi bao nhiêu thì cho, cô ấy không chi khoản đó mỗi tháng nữa, ông bà không có tiền cố định sinh hoạt, cũng không có tiền tiết kiệm. Hồi trẻ, ông cũng đi làm thuê suốt để nuôi gia đình, còn bây giờ hơn 60 tuổi rồi, ngày nào khỏe mà có việc làm thêm thì ông có tiền, còn không sẽ phải phụ thuộc vào con cái. Mẹ tôi cả xe đạp cũng không biết đi nên từ xưa đến nay chỉ ở nhà nội trợ. Ba mẹ vợ từ chối nhận tiền bạc từ vợ chồng tôi vì bà có lương hưu, còn ông làm kinh tế lớn từ xưa nên có của ăn của để, hiện có hai căn nhà đang cho thuê. Cứ vậy, mấy năm vợ chồng cũng vui vẻ hơn.

Đến khi ba tôi đổ bệnh tim, bác sĩ bảo phải nong mạch vành, tốn khoảng 180 triệu đồng. Vợ gom hết phần tiết kiệm chung sau khi trả góp tiền xe được khoảng 60 triệu đồng đưa tôi rồi thôi. Cô ấy nói khoản còn lại chị em tôi tự lo vì từ lúc tách biệt chuyện tiền nong thì tôi phải liệu tới những lúc này. Vợ cũng cho tôi biết rằng sau này chi phí đau ốm của ba mẹ chồng do tôi gánh vác, cô ấy chỉ dành thời gian chăm sóc và bánh trái lặt vặt thôi. Cô ấy cũng không còn tiền riêng để cho mượn vì đã mua riêng được mảnh đất một tỷ đồng, trong đó ba mẹ vợ cho 200 triệu đồng và nhờ ba vợ đứng tên vay hộ, hiện còn nợ ngân hàng 200 triệu đồng, đang cố gắng làm trả nốt, phần này cô ấy có nói tôi biết qua trước đó.

Tôi gom tất cả được 40 triệu đồng vì trước đó có gửi 30 triệu đồng cho ba mẹ sửa nhà; còn chị gái làm công nhân, lương đủ ăn, không có để phụ giúp. Đi vay mượn đồng nghiệp thì mang tiếng nhà cao cửa rộng, đi ôtô mà không có nổi vài chục triệu đồng, tôi ngại. Đi mượn nhà vợ càng không được, nên tôi đã mượn cô bác bên phía tôi. Sau chuyện này, tôi ngẫm nghĩ nhiều, xin anh chị cho ý kiến về cách quản lý tài chính của nhà mình để tôi học hỏi kinh nghiệm, chân thành cảm ơn.

Quốc Thanh