
Người đàn ông trạc 40 tuổi, bặm trợn, vừa lái xe bán tải vừa phì phèo điếu thuốc rồi thản nhiên nhả khói, búng tàn thuốc vào thẳng mặt tôi.
Vụ việc “” sau khi bị cô gái nhắc nhở vì ném tăm bừa bãi, đang gây nên một làn sóng bức xúc trong cộng đồng vì hành vi côn đồ giữa ban ngày. Thực ra, cách hành xử vô ý thức và hung hăng như vậy không phải hiếm gặp trên đường Việt. Bản thân tôi cũng từng là nạn nhân của một tình huống tương tự.
Đó là một buổi trưa nắng gắt ở Hà Nội, lúc đó tôi đang đi xe máy trên đường, len lỏi giữa dòng xe kẹt cứng. Cái nóng từ mặt đường nhựa bốc lên cộng với tiếng còi inh ỏi khiến ai cũng cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Tôi cũng phải cố hết sức để giữ bình tĩnh và tập trung lái xe.
Thế nhưng, khi đang nhích từng chút giữa làn xe cộ, một tài xế ôtô bán tải đi song song bỗng mở kính, thò tay ra ngoài cửa sổ, hai ngón tay lăm lăm một điếu thuốc mới châm. Người đàn ông trạc 40, đeo kính râm, mặt lạnh tanh, chốc chốc lại phì phèo điếu thuốc rồi thản nhiên búng tàn thuốc ra ngoài. Anh ta nhả khói thẳng ra bên ngoài. Khói trắng và tàn thuốc theo gió đẩy thẳng vào mặt tôi.
>>
Tôi cau mày khó chịu, nghĩ thầm trong đầu: “Lại thêm một ông tài xế vô ý thức”. Vài lần như vậy, tôi bắt đầu cạn dần kiên nhẫn. Rồi tôi tăng ga lên ngang cửa xe của anh ta, quay sang nói lớn: “Anh hút thuốc thì đừng vứt tàn ra đường, đi thế này ai cũng hít phải đấy”.
Thoáng chút bất ngờ vì lời nói của tôi, tài xế cau mày quay sang nhìn tôi qua cặp kính râm một giây, rồi cười khẩy. Tôi càng thêm bực mình, lẩm nhẩm: “Đúng là cái đồ vô ý thức còn coi thường người khác. Nghĩ mình có ôtô thích làm gì thì làm hả?”.
Tôi lùi lại, định né xa cho đỡ bực. Nhưng vài giây sau, tài xế kia lại áp sát vào tôi. Bất ngờ, anh ta rít một hơi dài rồi búng mạnh điếu thuốc còn cháy dở thẳng vào tôi, kèm theo ánh mắt trợn trừng đầy thách thức. Tàn thuốc bay xẹt qua vai áo tôi, để lại một vết cháy xém nhỏ. Tôi giật mình, suýt mất lái.
Chưa kịp để tôi định thần, anh ta nhếch mép, giọng đầy hăm dọa: “Không thích thì tránh xa ra, đường của mày à? Muốn gây sự à?”. Tôi đứng hình, tim đập nhanh, vừa sợ vừa tức. Tôi không dám cự cãi lại, vì lúc đó đang đi giữa đường, còn tôi lại là con gái sức yếu, một thân một mình. Đằng sau xe tôi là cả hàng dài xe cộ, mọi người dường như cũng đang mệt mỏi, nên chẳng ai quan tâm. Tôi đành cố giữ bình tĩnh, nói “xin lỗi” rồi nhanh chóng lùi lại một đoạn, cố tránh xa chiếc xe kia.
Cả tối hôm đó, tôi không thôi nghĩ đến chuyện đã xảy ra. Phải chăng, người cố gắng văn minh lại bị tổn thương trước? Tôi không đăng bài để “bóc phốt” ai, cũng không có bằng chứng rõ ràng để báo cơ quan chức năng. Nhưng tôi mang theo cảm giác bất lực ấy suốt nhiều ngày sau. Giờ đây, mỗi lần đi đường, tôi vẫn thấy nhiều người hút thuốc rồi ném tàn ra ngoài như một thói quen. Nhưng tôi không còn dám lên tiếng dễ dàng nữa, vì sự an toàn của bản thân.
Nếu chúng ta muốn xã hội tốt hơn, có lẽ sẽ cần nhiều người cùng lên tiếng, chứ không thể để một người lẻ loi chịu đựng sự hung hăng của kẻ thiếu văn hóa được. Hy vọng vụ việc của người đàn ông đạp ngã nữ xe ôm vừa qua sẽ là lời cảnh tỉnh cho những kẻ vô ý thức, có máu côn đồ. Một bản án thật nghiêm khắc sẽ là cần thiết để lập lại trật tự xã hội.
- ‘Tài xế mở cửa ôtô bất cẩn nhưng mắng chửi tôi té tát’
- ‘Bị mắng chửi vì phanh gấp khi đèn chuyển vàng’
- Ôtô hung hăng trả đũa xe máy
- Xe buýt hung hăng ‘tấn công’ mẹ con tôi
- Tôi phát bực vì thói quen lái ôtô ‘như ăn cướp’ của chồng
- ‘Căn bệnh’ nháy đèn thị uy, bấm còi xả stress