
Từ 30 triệu, tôi giảm xuống 27 triệu, rồi 24 triệu đồng một tháng, nhưng khách thuê mặt bằng vẫn than khổ để kỳ kèo, mặc cả, đòi bớt nữa.
Tôi có một căn nhà mặt tiền nằm trên một tuyến đường khá sầm uất ở Hà Nội. Trước đây, tôi dùng để kinh doanh, nhưng từ cuối năm ngoái, tôi quyết định cho thuê lại mặt bằng để có thu nhập ổn định lấy tiền duy trì cuộc sống. Những tưởng đây sẽ là nguồn tài chính an toàn nhưng hóa ra, việc cho thuê nhà cũng dạy cho tôi một bài học lớn: lòng tốt không nên để bị lạm dụng.
Ban đầu, tôi treo biển cho thuê với giá phù hợp mặt bằng chung, 30 triệu đồng mỗi tháng. Sau vài lượt khách đến xem, có một người ngoài 30, có vẻ thật thà, đang muốn thuê lại mặt bằng để khởi nghiệp kinh doanh nhỏ. Người này thiện chí muốn thuê nhưng nói khó khăn, vốn ít, nên xin tôi giảm giá để “dễ thở hơn trong thời gian đầu”. Tôi cũng là người từng kinh doanh nên hiểu những điều đó, và đồng ý giảm xuống còn 27 triệu đồng, dù biết mức đó thấp hơn so với thị trường khu vực.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ: “Người với người, giúp nhau một chút cũng không mất gì, coi như hỗ trợ người trẻ làm ăn. Sau này họ ăn nên làm ra thì tăng giá sau cũng chưa muộn”. Thế nhưng, ba tháng sau, anh ta lại nhắn tin: “Chị ơi, tình hình kinh doanh dạo này ế ẩm quá, chị xem có thể giảm cho em thêm một chút để em cầm cự được không?”.
Tôi cảm thấy lấn cấn, nhưng vẫn cố thông cảm và chấp nhận giảm giá thuê tạm thời trong một tháng xuống còn 24 triệu đồng, với điều kiện sẽ quay lại mức ban đầu sau đó. Tuy nhiên, tháng tiếp theo, người thuê lại tiếp tục kỳ kèo, than nghèo kể khổ để đề nghị tôi giảm giá thuê xuống sâu hơn nữa – 20 triệu đồng.
>>
Điều khiến tôi phân vân là trong khi anh ta than thở không đủ chi phí thuê mặt bằng, thì cửa hàng vẫn mở đều, có khách ra vào, còn thuê thêm nhân viên, trang trí lại mặt tiền. Tôi hỏi nhẹ: “Kinh doanh khó mà sao vẫn mở rộng vậy em?”. Anh ta chỉ cười trừ: “Dạ, thì em cũng ráng cầm cự đó chị”. Tôi có cảm giác như sự nhượng bộ của mình đang bị lợi dụng.
Sau lần thứ ba bị yêu cầu giảm giá, tôi quyết định ngồi lại với người thuê, nói rõ quan điểm: “Tôi đã hỗ trợ tối đa trong khả năng có thể. Nếu anh cảm thấy không phù hợp nữa thì có thể cân nhắc trả lại mặt bằng để người khác có nhu cầu thực sự được thuê”. Đồng thời, tôi chỉnh sửa lại hợp đồng, bổ sung điều khoản rõ ràng về giá thuê, thời hạn điều chỉnh (nếu có), cũng như quy định không đàm phán lại giữa kỳ nếu không có lý do chính đáng và bằng chứng cụ thể. Từ đó, tình trạng kỳ kèo giảm giá mới chấm dứt.
Tôi viết bài này để chia sẻ một thực tế mà nhiều người có nhà cho thuê như tôi có lẽ cũng từng trải qua: bị người thuê mặc cả liên tục sau khi đã giảm giá. Đôi khi, vì thông cảm hoặc vì ngại va chạm, ta dễ nhượng bộ, nhưng nếu không rõ ràng từ đầu, thì lòng tốt sẽ trở thành điểm yếu.
Tôi không phủ nhận việc ai cũng có giai đoạn khó khăn, đặc biệt trong kinh doanh nhỏ. Tuy nhiên, hỗ trợ không đồng nghĩa với việc chấp nhận bị kỳ kèo triền miên. Một giao dịch thuê nhà phải dựa trên sự thiện chí đôi bên và tinh thần tôn trọng cam kết ban đầu, thay vì lợi dụng lòng tốt.
Mỗi nhượng bộ đều nên có giới hạn rõ ràng. Khi tôi dễ dãi quá, người khác sẽ coi đó là điều đương nhiên. Tôi rút ra rằng, cho thuê nhà cũng cần rõ ràng, nguyên tắc và nhất quán. Một lần giảm giá là thiện chí, nhưng nếu bị yêu cầu giảm nhiều lần, không kèm theo minh chứng cụ thể, thì đó đã không còn là thương lượng, mà là sự lợi dụng.
Tôi mong rằng những người thuê mặt bằng cũng hiểu rằng, chủ nhà không phải lúc nào cũng dư dả. Có người cho thuê để có thêm thu nhập lo cho gia đình, cha mẹ, hoặc chính bản thân họ khi đã nghỉ việc. Tôn trọng sự tử tế của người khác cũng là cách gìn giữ uy tín và sự bền vững cho việc làm ăn lâu dài.
- ‘Mặt bằng nhà phố ế ẩm vì mua sắm online’
- ‘Mặt bằng bán lẻ nhà phố không bao giờ quay lại thời hoàng kim’
- ‘Trung tâm thương mại đông khách vì miễn phí gửi xe’
- Tôi sống sót nhờ giảm giá 50% cho người thuê mặt bằng
- Thế khó của người cho thuê mặt bằng mùa dịch
- Tôi bán đồ gia dụng doanh thu 90 triệu, lãi 10 triệu đồng