Tôi từ bỏ thu nhập 4.800 AUD ở Australia, về nước làm lương 25 triệu

Tôi từ bỏ thu nhập 4.800 AUD ở Australia, về nước làm lương 25 triệu

bởi

trong
Tôi từ bỏ thu nhập 4.800 AUD ở Australia, về nước làm lương 25 triệu

Công việc quản lý khách sạn, thu nhập khoảng 4.800 AUD một tháng, thuê nhà, mua xe… bạn bè thường đùa cuộc sống của tôi ở Australia là ‘thiên đường’.

Tôi từng định cư ở Australia gần 10 năm. Khi mới sang, tôi là du học sinh, học ngành Quản trị kinh doanh, rồi sau đó ở lại làm việc trong lĩnh vực nhà hàng, khách sạn. Công việc khá tốt đem lại cho tôi thu nhập khoảng 4.800 AUD một tháng (tương đương hơn 80 triệu đồng). Tôi thuê nhà, mua xe cũ, đi làm đều đặn, đóng bảo hiểm đầy đủ, nói theo kiểu bạn bè ở trong nước thường đùa là “thiên đường”.

Cuộc sống bên đó đúng là hiện đại, văn minh, môi trường sạch sẽ, không khí trong lành, thu nhập tốt. Mỗi năm tôi vẫn có thể về thăm nhà một lần, gửi ít tiền về giúp ba mẹ sửa lại căn nhà ở quê. Tôi từng nghĩ “mình sẽ ở lại đây lâu dài, có khi còn mua nhà và an cư”.

Nhưng bước sang năm thứ sáu, tôi bắt đầu có cảm giác trống trải. Những điều khiến tôi hào hứng ngày đầu như phương tiện công cộng hiện đại, quy hoạch gọn gàng, hệ thống y tế hiện đại… dần trở thành điều hiển nhiên. Nhưng những thứ tôi không thể tìm thấy lại ngày càng rõ ràng: sự thân thuộc, cảm giác mình thuộc về đâu đó. Dù cuộc sống bên ngoài có ổn đến đâu, tôi vẫn cảm thấy mình là người ở tạm.

>>

Tôi nhớ tiếng Việt, nhớ quán cà phê lề đường, nhớ giao thừa có pháo hoa và tiếng cười của đại gia đình, nhớ một cuộc sống mà tôi không cần phải cố gắng “giải thích mình là ai?”. Và tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện trở về Việt Nam. Lúc đầu đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Nhưng rồi khi bố tôi bắt đầu yếu, mẹ tôi gọi điện thường xuyên hơn nhưng giọng thì chùng xuống mỗi lần tôi nói “Tết này chắc con không về được đâu” thì tôi biết mình khao khát được trở về.

Tôi biết rằng, việc mình từ bỏ hết công việc, nhà cửa, cuộc sống đầy đủ ở đây để về Việt Nam sẽ là một “cú sốc ngược”. Tôi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, cả về công việc lẫn cuộc sống. Nhưng tôi vẫn có niềm tin rằng đó mới là điều làm mình hạnh phúc. Tôi trở về Hà Nội vào cuối năm 2021, và gần như phải “reset” lại mọi thứ.

Tôi xin vào làm quản lý vận hành cho một chuỗi startup F&B, mức lương khởi điểm chỉ 25 triệu đồng một tháng. Chưa bằng một phần ba lương cũ, nhưng tôi chấp nhận, vì không muốn sống tiếp một cuộc đời mà mỗi ngày thức dậy đều cảm thấy xa lạ với chính nơi mình đang sống.

Những tháng đầu về, tôi thật sự chênh vênh. Từ cách làm việc đến nhịp sống, thậm chí cả giao tiếp xã hội, mọi thứ đều khác xưa quá nhiều. Có lúc, tôi cũng tự hỏi: “Liệu mình có sai lầm khi về nước không?”. Nhưng có những người thân bên cạnh, từng bước tôi thấy mọi thứ dần ổn hơn. Tôi tìm lại được sự kết nối: với gia đình, bạn bè, văn hóa, và chính bản thân mình. Tôi thấy bố mẹ khỏe lại nhờ có con cháu bên cạnh, thấy những ngày cuối tuần có thể chỉ là ăn bát phở với bạn cũ mà lòng cũng đủ vui.

Giờ đây, sau gần bốn năm trở về, tôi đang làm Giám đốc vận hành cho một công ty thương mại dịch vụ quy mô vừa, thu nhập đã lên mức 55 triệu một tháng, kèm một vài nguồn thu phụ từ đầu tư nhỏ. Có thể, cuộc sống hiện tại của tôi không “sang chảnh” như ở nước ngoài, nhưng tôi thấy mình sống thật hơn, gần hơn với những điều quan trọng nhất trong đời.

Tôi không viết bài này để khuyên ai nên về nước hay nên ở lại trời Tây, bởi cuộc sống mỗi người một khác và không có lựa chọn nào là tuyệt đối. Nhưng nếu bạn đang đứng giữa ngã ba đường, đang đắn đo giữa “giữ sự ổn định” hay “tìm lại chính mình”, thì tôi chỉ muốn nói rằng: trở về không phải là bước lùi. Với tôi, đó là bước về phía khiến trái tim mình thấy bình yên.

Henry Bui