
Tại sao tôi luôn cố gắng sống biết điều, nhún nhường, giải thích hết lời mà cách cư xử của chồng ngày càng tệ đi?
Vợ chồng tôi có một bé trai 8 tháng tuổi, sống chung gần 9 năm và kết hôn được tầm 3 năm. Vợ chồng không có vấn đề gì về tình cảm. Điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến lại thành vấn đề ngay lúc này. Mâu thuẫn phát sinh nhiều hơn khi tôi sinh con, vì chồng quá yêu con. Từ lúc sinh con đến nay, mẹ ruột từ quê vào Sài Gòn ở cùng để phụ chăm sóc gia đình nhỏ của chúng tôi. Mẹ 63 tuổi, bị cao huyết áp, rối loạn tiền đình, giãn tĩnh mạch ở chân. Chồng tôi rất kỹ tính, đặc biệt trong việc chăm con từ ăn uống, vệ sinh đến giấc ngủ đều phải đúng ý anh. Anh lo lắng một cách thái quá, chuyện nhỏ cũng dễ bị phóng đại thành vấn đề nghiêm trọng.
Không ít lần, tôi và chồng mâu thuẫn vì tôi thấy phản ứng của anh quá mức cần thiết. Dù tôi đã nhiều lần ngồi lại nói chuyện nghiêm túc, góp ý về cách nuôi dạy con, nhưng cứ gặp tình huống tương tự, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Ví dụ như khi con bị té, tôi thường nhẹ nhàng động viên con đứng dậy, nói không sao đâu; còn chồng sẽ lập tức lao đến bế con lên, dỗ dành, rồi trách tôi sao không chạy lại bế con ngay. Mẹ tôi và chồng là hai tính cách hoàn toàn trái ngược. Mẹ tôi nói nhiều, hay lan man nhưng không có ý xấu; chồng tôi lại không hợp với kiểu nói chuyện này, anh rất dễ cáu và hay cằn nhằn. Anh chê bà nói quá nhiều, hay rên rỉ, than phiền, đặc biệt về vấn đề vệ sinh.
Anh thường nói “anh chỉ đang nói chuyện bình thường”, nhưng sống với nhau gần 10 năm tôi hiểu rõ đó không đơn giản chỉ là cuộc trò chuyện bình thường. Tôi từng nói với chồng: “Nhiều chuyện em nói được nhưng anh thì không, vì đó là mẹ em, còn anh là con rể cần có sự tế nhị, nhẹ nhàng trong cách ứng xử”, vậy mà lời tôi nói dường như không có tác dụng. Mẹ tôi vì thương con thương cháu nên luôn nhẫn nhịn. Mỗi khi bị chồng tôi nói những lời khó nghe, mẹ không bao giờ phản ứng lại. Bà sợ nếu cãi nhau thì không khí trong nhà sẽ căng thẳng, ảnh hưởng đến cháu.
Thỉnh thoảng mẹ tâm sự với tôi, chỉ để giãi bày nỗi lòng chứ chưa bao giờ yêu cầu tôi phải làm gì vì bà. Tôi biết mẹ buồn nhưng bà vẫn chọn im lặng. Còn tôi, đứng giữa hai người, thấy bản thân ngày càng mệt mỏi và bất lực. Thực lòng mà nói, tôi cũng không hợp tính mẹ cho lắm, nhưng là mẹ mình nên dễ dàng quên và cho qua hơn. Tôi không kể chi tiết vì ai cũng có lý của mình, nhưng chốt lại với chồng là mình đang nhờ mẹ chăm con, anh không thể yêu cầu mẹ làm giống y hệt như anh được. Còn nếu anh không ưng, cho bà về, thuê người mà chăm.
Dù nhiều lần nói chuyện thẳng thắn với chồng, kể cả khi tôi chia sẻ những vất vả của mẹ để mong anh hiểu, đồng tình, thế nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ chốt lại bằng những câu như “hạn chế giao tiếp” hay “anh rất ghét, mà không hiểu vì sao lại ghét như vậy”. Tôi từng hỏi lại anh: “Anh cư xử như vậy, rồi nếu ai hỏi lý do, anh sẽ trả lời sao? Má chưa từng nặng lời, chưa có thái độ không tốt gì với anh cả, chỉ là không hợp tính, không hợp cách nói chuyện, như vậy có đáng để anh ghét và đối xử như thế không”?
Gần đây, có lẽ mẹ tôi cũng cảm nhận được sự khó chịu từ con rể nên hạn chế nói chuyện. Những chuyện nhỏ trong nhà như đổ gạo, lấy đồ cho cháu… mẹ đều trực tiếp nói với tôi chứ không qua anh nữa. Còn tôi, bắt đầu trở nên lạnh nhạt với chồng, không còn thân mật như trước, một phần vì giận, một phần vì không biết nên cư xử thế nào mới đúng. Nhiều lúc, tôi đã nghĩ sẽ cư xử với gia đình chồng y như cách anh đối xử với mẹ tôi, thế nhưng trong thâm tâm tôi không muốn làm điều đó. Ba mẹ chồng, anh chị bên chồng đều hiền lành, tử tế và đối xử với tôi rất tốt. Từ khi cưới nhau ba năm nay, vợ chồng tôi chỉ về thăm nhà chồng vào dịp lễ tết nên chưa từng có mâu thuẫn gì.
Tôi cảm thấy uất ức và không phục chồng. Tại sao tôi luôn cố gắng sống biết điều, nhún nhường, giải thích hết lời mà cách cư xử của chồng ngày càng tệ đi? Tôi thấy mình đang rơi vào một trạng thái chông chênh, mệt mỏi và đơn độc ngay trong chính mái ấm này. Không biết đến bao giờ mọi thứ mới có thể nhẹ nhàng hơn?
Huyền Trang