Tôi vô cùng hối hận vì cưới được vợ xinh đẹp, khéo léo… ở chỗ khác

Tôi vô cùng hối hận vì cưới được vợ xinh đẹp, khéo léo… ở chỗ khác

bởi

trong

Tôi lấy vợ được hai năm nhưng chưa có con. Chúng tôi còn trẻ khỏe, làm công việc tự do nên cuộc sống không con cái cơ bản cũng thấy thoải mái.

Mỗi tháng, tôi đưa tiền cho vợ để lo chi tiêu, mua sắm. Tháng ít, tháng nhiều nhưng cơ bản là tôi chấp hành nghiêm chỉnh nghĩa vụ của một người đàn ông trong gia đình.

Ngược lại, suốt hai năm lấy nhau, vợ tôi chưa bao giờ tự nguyện chi cho tôi một đồng. Cùng lắm tôi kêu hết tiền đổ xăng, vợ đưa cho 40.000 đồng, mà là 40.000 đồng chứ không phải 50.000 đồng cho tròn như nhiều người hay đưa cho nhau.

Ngay cả ngày sinh nhật tôi, vợ cũng không chịu tốn một xu nào hết. Có năm tôi còn làm nũng, đòi vợ đưa đi mua cho cái quần, cái áo.

Mọi người biết sao không? Vợ đưa tôi đi mua đồ tặng tôi nhưng người rút ví vẫn là tôi – chủ nhân được tặng quà sinh nhật. Lễ Tết mừng tuổi bố mẹ, cháu chắt nội ngoại hai bên cũng là tôi nốt.

Tôi vô cùng hối hận vì cưới được vợ xinh đẹp, khéo léo… ở chỗ khác

Vợ tôi thực sự lười biếng, không bao giờ quan tâm đến gia đình (Ảnh minh hoạ: iStock).

Mà nào tôi có để vợ tôi túng thiếu. Ngoài tiền đưa vợ hàng tháng, làm được việc gì, tôi cũng đưa thêm. Chưa kể, vợ tôi vẫn có thu nhập của riêng cô ấy. Tôi chỉ không biết thu nhập của vợ cụ thể nhiều ít thế nào. Công việc của vợ thì tôi chịu, không nắm bắt được.

Vợ tôi là kiểu người nhanh nhẹn, ai nhờ việc gì cũng làm được tất, từ giới thiệu mua bán đất đai đến đội ngũ sửa chữa nhà cửa, điện nước, vợ đều quen cả. Có người nhờ vợ tôi đưa đi làm đẹp, đi khám chữa bệnh, có người nhờ mua vé máy bay…, vợ tôi làm được hết.

Tôi còn phải gọi đùa vợ là dạng “trên thông thiên văn, dưới tường địa lý”. Cái gì cũng biết, cái gì cũng hay, chỉ có chuyện chi tiền ra là cô ấy không chịu hiểu. Về mặt tài chính, vợ tôi giống như kẻ vô can trong nhà, đóng vai vô tri toàn tập. Góc độ làm dâu, cô ấy cũng tệ y như thế.

Từ ngày lấy vợ, tôi chưa thấy cô ấy cầm cái chổi quét nhà hay lau khu bếp bao giờ. Cũng một phần do chúng tôi không nấu ăn tại nhà nên ít bị bầy bừa nhưng vợ lười thì là thật.

Vợ bảo, nhà có hai người, nhân tiện chưa con cái thì tranh thủ tận hưởng tự do, đi ăn hàng cho sướng. Tất nhiên, tiền ăn hàng đương nhiên vẫn là tôi trả.

Về nhà chồng chơi, vợ tôi cũng chỉ mồm miệng đỡ chân tay, chứ không tham gia vào việc gì hết. Giỗ chạp cỗ bàn, cứ gần xong mới thấy tiếng cô ấy tíu tít chào hỏi từ đầu ngõ. Ai hỏi sao về muộn, vợ tìm đủ loại lý do để viện cớ mới tài, các lý do không bao giờ trùng lặp.

Tôi biết mẹ tôi không hài lòng nhưng bà không nói, chắc sợ mang tiếng mẹ chồng – nàng dâu. Tôi cũng ngại nên tìm cách góp ý, vợ bảo đàn ông đừng nói lắm. Việc tôi cần quan tâm là kiếm thật nhiều tiền, còn những thứ thuộc về đàn bà thì không nên để ý. Nghĩ chán chê, tôi đành cầu viện đến mẹ vợ.

Tôi mong bà hỗ trợ nói đỡ cho tôi mấy câu. Nhưng mẹ vợ lắc đầu, giọng chẳng ra đùa cũng không ra thật: “Mẹ biết tính con gái mẹ nhưng mẹ chịu rồi. Giờ nó là vợ con thì con đi mà dạy. Mẹ gả cho con thì nó là của con”.

Nói thật, bảo tôi kiếm tiền còn được, chứ bảo tôi dạy vợ thì tôi chịu. Tôi sẵn sàng làm trụ cột gia đình, gánh vác kinh tế, chịu thua chịu thiệt chút cũng được.

Nhưng rõ là thời điểm quen rồi cưới, tôi đã tưởng tôi chọn được cô gái nhanh nhẹn, biết điều, khéo léo. Ai dè đến giờ, cô ấy vẫn chẳng chịu trưởng thành, để tôi cưới về rồi bắt tôi làm thầy cô ấy hay sao?

Nghĩ cũng chán. Lấy vợ về, tôi mong có một người chia sẻ, cảm thông với tôi, giúp tôi giảm bớt áp lực ngoài xã hội, để tôi được trở về nhà thư giãn, nghỉ ngơi sau những giờ mệt mỏi.

Đằng này, vợ tôi thì cứ như người “cõi trên”, chỉ muốn thong thả dạo chơi, thích thì kiếm tiền, không thích thì thôi. Cô ấy không quan tâm bất cứ thứ gì ngoài bản thân cô ấy.

Mà cũng không hẳn thế, chính xác tôi thấy vợ là dạng thích đủ thứ, chỉ không thích duy nhất là phải bận tâm tới ai. Vợ tôi thích quần áo, váy vóc, sơn sửa móng tay, sẵn sàng ngồi cả buổi ở hiệu làm tóc…. Chỉ có điều, trong mọi sở thích của vợ không bao giờ có tôi, hoặc một thứ gì đó liên quan đến hai chữ “gia đình”.

Nhiều lúc nghĩ đến tương lai gần mà nản, bây giờ như thế thì sau này sinh con sẽ thế nào? Người ta lấy vợ về là để được san sẻ, còn tôi không hiểu tôi lấy vợ về để làm gì?

Tôi cũng không dám chắc từ giờ đến cuối đời, tôi có thể chịu được cảnh sống trong ấm ức như thế này được không?

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.