Nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của tôi chắc hẳn là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Tôi có một người chồng thành đạt, giàu có, tính tình lại phóng khoáng và rất mực yêu thương vợ.
Anh tên Tuấn, hơn tôi 5 tuổi, là giám đốc một công ty công nghệ lớn, một người đàn ông chín chắn và tử tế. Chúng tôi kết hôn được gần 3 năm và chưa có con.
Cuộc sống hôn nhân của tôi sẽ thật sự viên mãn nếu không có gánh nặng mang tên gia đình ruột thịt.
Gia đình tôi không khá giả. Bố mẹ tôi đã về hưu với đồng lương ít ỏi, chỉ đủ chi tiêu tằn tiện. Hai anh trai và một chị gái của tôi đều có công việc bấp bênh, thu nhập không ổn định.
Người anh cả của tôi làm công nhân xưởng gỗ. Người anh thứ hai chạy xe ôm công nghệ. Còn chị gái tôi bán hàng trên mạng, lúc đắt khách, lúc ế ẩm.

Mẹ đẻ và gia đình tôi thường xuyên tìm cách để đòi hỏi chồng tôi giúp đỡ về vật chất (Ảnh minh họa: TD).
Từ ngày tôi lấy Tuấn, cuộc sống của gia đình tôi đã thay đổi hẳn. Anh chưa bao giờ tính toán với nhà vợ, luôn sẵn lòng giúp đỡ khi gia đình tôi cần.
Ban đầu là những khoản hỗ trợ nhỏ như tiền thuốc men cho bố, tiền học thêm cho các cháu, hay sửa sang lại căn bếp đã cũ kỹ. Tôi rất cảm kích vì điều đó.
Anh còn mua cho bố mẹ tôi một chiếc tivi màn hình phẳng thật to để ông bà xem giải trí rồi bảo: “Bố mẹ dùng cho thoải mái, con cái biếu chứ có gì đâu ạ”. Những hành động đó của chồng khiến tôi thấy ấm lòng và tự hào vô cùng.
Thế nhưng, lòng tốt của chồng tôi dường như đã biến thành một “cây ATM” trong mắt gia đình tôi. Chuyện bắt đầu đi xa hơn khi những lời nhờ vả ngày càng nhiều và dần trở thành những lời đòi hỏi không chút ngần ngại, thậm chí còn có phần ngang ngược.
Mẹ tôi thường xuyên than thở về chiếc xe máy cũ đã hỏng hóc, đi lại bất tiện. Vài ngày sau, chồng tôi chở mẹ đi mua một chiếc xe tay ga đời mới nhất, sang trọng và đắt tiền.
Mẹ tôi cười tủm tỉm, khoe khắp xóm. Bố tôi ước ao có bộ dàn karaoke xịn để giải trí tuổi già, hát hò với bạn bè. Không chần chừ, chồng tôi sắm về một bộ không thua kém gì quán chuyên nghiệp, còn đích thân lắp đặt, chỉnh âm thanh cho bố.
Tôi không thể đếm xuể những lần anh chị em tôi đến nhà chơi, chỉ vài câu xã giao đã lập tức chuyển sang việc vay, xin tiền chồng tôi.
Thậm chí, có lần anh trai tôi còn thẳng thừng hỏi vay chồng tôi một khoản tiền lớn để đầu tư kinh doanh, mà không hề có kế hoạch trả lại rõ ràng. Anh tôi chỉ nói vu vơ: “Khi nào làm ăn được thì anh trả em sau”.
Những khoản tiền đó cứ thế ra đi mà không một lời thắc mắc, không một tờ giấy biên nhận. Tôi như thấy mình đang sống trong một bộ phim mà chồng tôi là ông tiên, còn gia đình tôi cứ thế vô tư xin xỏ.
Chồng tôi chưa bao giờ từ chối, dù chỉ một lời. Anh luôn cười xòa và bảo: “Anh có thì giúp thôi, có gì đâu mà ngại. Gia đình mình mà em”.
Chính vì sự rộng rãi của anh mà gia đình tôi càng được đà lấn tới, coi đó là lẽ đương nhiên. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhiều lần, tôi đã lựa lời nói với bố mẹ và anh chị em, rằng họ nên tự lực cánh sinh, đừng quá phụ thuộc vào chồng tôi.
Tôi cố gắng giải thích rằng, chồng cũng phải làm việc vất vả mới có tiền và anh cũng có những kế hoạch tài chính riêng. Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là ánh mắt khó chịu và cho rằng tôi là người quá tính toán.
Những lời nói đó như nhát dao cứa vào tim tôi. Họ nghĩ tôi tham lam, ích kỷ, trong khi tôi chỉ muốn bảo vệ chồng và bảo vệ chính bản thân khỏi sự tủi hổ này.
Điều khiến tôi đau lòng hơn cả là thái độ của bố mẹ chồng tôi. Dù không nói ra trực tiếp, tôi cảm nhận rõ sự khinh thường mà họ dành cho gia đình tôi.
Những bữa cơm gia đình bên nhà chồng thường im ắng hơn khi có bố mẹ tôi. Mẹ chồng chỉ liếc mắt nhìn những món đồ mới mà gia đình tôi được chồng tôi mua cho rồi thở dài một tiếng thật dài.
Bà thường xuyên nhắc nhở chồng tôi về việc phải biết chi tiêu có kế hoạch, không nên lãng phí vào những việc vô bổ, phải tích cóp cho tương lai, cho con cái sau này…
Bố chồng tôi thì vài lần bóng gió: “Con nhà tôi làm ra tiền nhưng cũng phải biết dùng đồng tiền vào việc xứng đáng. Nuôi ong tay áo thì có ngày ong đốt lại thôi”.
Tôi biết, họ đang ám chỉ gia đình tôi. Và tôi thấy mình như một kẻ tội đồ không thể biện minh.
Đỉnh điểm là vào sinh nhật mẹ chồng tôi tuần trước. Cả gia đình nội ngoại đều có mặt, đông vui và ấm cúng.
Khi mọi người đang quây quần vui vẻ, cười nói rôm rả, chị gái tôi giọng oang oang cả căn phòng: “Nhân tiện hôm nay đông đủ, em cũng muốn thông báo một tin vui. Cháu nhà em vừa đỗ vào trường chuyên nhưng học phí hơi cao. Em rể có thể cho chị vay một ít để cháu theo học không?”.
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Nụ cười trên môi mọi người vụt tắt. Chồng tôi hơi sững lại một chút, nét mặt anh thoáng qua sự bối rối nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười gượng gạo và nói: “Có gì lát nữa mình nói chuyện riêng nhé chị?”.
Thế nhưng, khuôn mặt mẹ chồng tôi đã sầm lại. Bà nhìn chị gái tôi bằng ánh mắt lạnh tanh rồi quay sang nhìn tôi đầy thất vọng và khinh miệt.
Ngay sau đó, bà đứng dậy, nói là mệt và lên phòng nghỉ sớm. Bữa tiệc sau đó không còn không khí vui vẻ như ban đầu. Cả nhà chồng tôi đều giữ vẻ mặt khó chịu. Còn gia đình tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn ai. Tôi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, muốn biến mất khỏi bữa tiệc đó ngay lập tức.
Sau đêm đó, bố mẹ chồng đã nói chuyện riêng với chồng tôi. Tôi không biết họ nói gì nhưng tôi thấy anh trở nên trầm tư hơn hẳn. Anh vẫn đối xử với tôi rất tốt, không một lời trách móc. Nhưng tôi cảm nhận được một khoảng cách vô hình đang lớn dần giữa tôi và anh.
Những bữa ăn tối của chúng tôi trở nên lặng lẽ hơn, những câu chuyện phiếm thưa thớt dần. Anh không còn hào hứng kể về công việc hay hỏi han tôi nhiều như trước.
Tôi cảm thấy bế tắc vô cùng. Một bên là gia đình ruột thịt, nơi tôi không thể cắt đứt, nơi tôi vẫn mang ơn sinh thành dưỡng dục. Một bên là chồng, là mái ấm, là hạnh phúc mà tôi đang cố gắng vun đắp.
Tôi phải làm sao đây khi tôi cảm thấy quá xấu hổ, quá bất lực trước tình cảnh này? Tôi sợ hãi nghĩ đến ngày chồng không còn đủ kiên nhẫn, không còn đủ tình yêu dành cho tôi nữa.
Liệu có cách nào để chấm dứt tình trạng này mà không làm rạn nứt những mối quan hệ quan trọng nhất của cuộc đời tôi?
Tôi phải làm gì để gia đình mình hiểu ra, để họ ngừng “bòn rút” chồng tôi? Và quan trọng hơn cả, làm sao để lấy lại sự tôn trọng từ phía gia đình chồng, để cuộc hôn nhân của tôi không trở thành bi kịch?
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.