
Nhiều người nói “đi 100m có hai quán cà phê”, nhưng chính vì vậy, tôi lại thấy cách bán buôn và tiêu dùng. Trên đường đi làm của tôi, số lượng người bán cà phê xe đẩy cũng nhiều. Tôi nhấn mạnh câu chuyện này chỉ là kể lại, và nói về một số người đầu tư bỏ tiền ra đóng xe, rồi thuê nhân viên đứng bán.
Có lần tôi thấy ngoài biển thì để “pha máy” nhưng khi gọi một ly đen đá thì người bán nhanh nhẹn xúc đá, mở nắp một chiếc chai nhựa rồi rót ra thứ nước đen sóng sánh. Tôi im lặng, không hỏi lại, nhận ly cà phê, tính tiền trong hụt hẫng.
Có thể chiếc máy pha kia có thật nhưng việc sử dụng nó một lần vào đầu buổi sáng rồi giữ cà phê trong bình suốt thì tôi cũng băn khoăn. Vì bản chất của việc pha cà phê bằng máy là phục vụ từng ly tươi mới, với áp suất, nhiệt độ, thời gian được kiểm soát để chiết xuất đúng hương vị.
Khi cà phê được rót sẵn, để lâu trong chai nhựa, không chỉ hương vị giảm sút mà còn có thể ảnh hưởng đến chất lượng, nếu để quá lâu hoặc trong điều kiện không hợp vệ sinh.
Pha phin, pha máy, pha vợt đều là những cách pha cà phê. Nhưng tôi thấy cụm từ “pha máy” đang bị biến thành chiêu trò tiếp thị. Cũng giống như những quán ăn treo biển “bún bò Huế gốc”, “phở Hà Nội chuẩn”, hay “cà phê rang mộc nguyên chất”.