Không còn ‘bực thì chửi vài câu’, đã có hai trường hợp đạp ngã người đang đi xe máy xuống đường.
Vài ngày trước hai thiếu niên 15 và 16 tuổi ở TP Thủ Đức, chỉ vì cho rằng bị tạt đầu trên đường Phạm Văn Đồng, đã đuổi theo,của nam thanh niên 18 tuổi. Người bị đạp phải nhập viện. Hai thiếu niên sau đó bị công an lập hồ sơ vì hành vi cố ý gây thương tích.
Sáng nay 12/6, lại có vụ một thanh niên đi xe máy đạp người đi cùng chiều sõng soài xuống đường ở đường Nguyễn Văn Bá, TP Thủ Đức.
Nam thanh niên ngã sóng soài vì bị đạp. Video: Facebook
Với những tình huống bạo lực giao thông trong hơn nửa năm qua, tài xế ôtô hung hăng đánh người, đây không còn là chuyện “bực thì chửi vài câu”, những vụ va chạm nhỏ nhặt trên đường ngày càng dễ bị đẩy thành bạo lực.
Người ta sẵn sàng đánh nhau, đạp ngã nhau, thậm chí chém nhau, chỉ vì một cái lạng xe, một cái bấm còi, hay cảm giác bị xúc phạm trên đường. Dường như cái tôi của nhiều người đã trở nên quá mong manh và dễ kích động – đến mức không thể kiểm soát hành vi trong vài giây nóng giận.
Câu hỏi đặt ra là: Tại sao nhiều người trở nên hung hăng và thiếu kiềm chế đến thế?
Một phần là vì thiếu kỹ năng kiểm soát cảm xúc. Không được học cách giữ bình tĩnh, không quen với việc nhường nhịn, một số người, đặc biệt là thanh thiếu niên dễ xem thường hậu quả. Họ hành xử bốc đồng, và chỉ đến khi đối mặt với công an hoặc bệnh viện, mới ý thức được cái giá phải trả cho sự bốc đồng của mình.
Camera hành trình trên ôtô ghi cảnh hai thiếu niên đạp ngã người đi xe máy.
Pháp luật có thể xử lý hành vi đánh người, đạp người gây thương tích, nhưng câu chuyện không nên dừng ở hình phạt. Chúng ta cần giáo dục kỹ năng kiềm chế và giải quyết tình huống cho thanh thiếu niên, ngay từ trong nhà trường. Cũng cần truyền thông thường xuyên về văn hóa ứng xử khi tham gia giao thông, để nhắc người dân rằng sự bình tĩnh đôi khi cứu được cả mạng người, kể cả mạng của chính mình.
Không thể có một thành phố văn minh nếu đường phố lúc nào cũng là nơi dễ bùng nổ bạo lực. Bản lĩnh của một người trưởng thành không nằm ở cú đạp, cú đấm, mà ở chỗ biết nhịn khi cần, biết dừng đúng lúc. Thắng một cuộc cãi vã trên đường có thể khiến ai đó ‘hả dạ’ trong vài phút, nhưng cái giá phải trả có thể là bản án, là thương tích, là ân hận cả đời.
Sự nóng nảy không phải bản năng, đó là thói quen. Và thói quen ấy, nếu không thay đổi, thì mỗi sáng ra đường, chúng ta đều phải lo không chỉ vì tai nạn, mà còn vì chính sự bốc đồng của những người xung quanh.
Đường phố không thể là nơi ai cũng thấy mình có quyền “trừng phạt” người khác theo cảm xúc cá nhân. Nếu không biết nhường nhịn, thì dù có luật lệ đầy đủ đến đâu, vẫn sẽ có những cú đạp đầy nguy hiểm khiến nhiều người bất an.
Minh Quân