
Nhiều chó được chủ dắt, thả ngay phố đi bộ Nguyễn Huệ – Ảnh: CHÂU TUẤN
Vụ hai nhà hàng xóm ẩu đả nhau đến thiệt mạng chỉ vì chuyện tiểu tiện của chó ở Vĩnh Long xảy ra mấy ngày nay được nhiều người quan tâm.
Bạn đọc Chánh Tâm gửi đến Tuổi Trẻ Online chia sẻ về những bức xúc và khó xử vấn đề tiểu tiện của chó nhà hàng xóm.
Khuyên hàng xóm không được, báo phường giải quyết không xong
Nhà chị tôi ở một phường thuộc tỉnh Trà Vinh. Sau nhà có con hẻm chung và nhà có trổ cửa sau vào ra sinh hoạt mỗi ngày. Hẻm sau nhà chị giáp hông một căn nhà khác, hộ này nuôi hai con chó kiểng.
Chó của hộ này thường xuyên tiểu tiện khắp hẻm, kể cả sau nhà chị tôi. Chị tôi có lần từng giẫm phải phân chó.
Do bếp ăn đặt sát cửa sau nên mùi phân và nước tiểu của chó thường xuyên xộc vào khu bếp, vô cùng khó chịu. Ruồi nhặng thường bay vào nhà, sau khi bu đậu khắp các bãi phân chó ngoài hẻm.
Thấy mất vệ sinh, tôi và chị nhiều lần qua nhà hàng xóm phản ảnh, nhờ họ có giải pháp với chuyện tiểu tiện của chó.
Vài lần đầu, chủ hộ nuôi chó thỉnh thoảng có quét dọn phân chó. Nhưng họ không dọn ngay khi chó vừa tiểu tiện mà chỉ dọn vài hôm một lần.
Thấy cách dọn vệ sinh này không phù hợp, vả lại tuy có dọn phân thì nước tiểu cũng không thể hết mùi được, chị tôi tiếp tục qua nhà hàng xóm phản ảnh vài lần nữa, nhưng chỉ nhận được lời hứa chiếu lệ và phớt lờ.
Chó vẫn phóng uế đầy hẻm. Không nhân nhượng nữa, chị tôi gửi đơn xuống phường nhờ can thiệp. Vài hôm sau cán bộ phường đến, song không rõ vì sao họ nói là hẻm chung nên không thể xác định được chó của ai đến phóng uế. Thực tế chỉ duy nhất hộ này nuôi chó.
Nhà tôi không nuôi chó mèo nhưng không bao giờ có ý định làm hại chúng bởi suy cho cùng việc phóng uế gây phiền là do ý thức của chủ nuôi.
Tuy nhiên, đến nước này không còn cách khác, chị tôi dùng bẫy chuột (loại bẫy đập) đặt ngoài hẻm gần cửa nhà để cảnh báo. Chị tôi cũng đánh tiếng cho chủ nuôi chó biết, nếu không quản lý được chó nuôi thì thú cưng của họ có thể bị dính bẫy bị thương.
Quả thật, cách này hiệu quả.
Lần nọ, con chó sau khi ra hẻm tiểu tiện, loay hoay thế nào mà dính chân vào bẫy nhưng không gãy chân, do chị tôi cố tình chỉnh lò xo của chiếc bẫy lỏng đến mức bẫy chỉ có thể đập mà không gây sát thương. Từ đó hàng xóm không rõ làm cách nào chó của họ không còn phóng uế ở hẻm nữa.
Từ tối lửa tắt đèn có nhau đến mất lòng nhau vì chuyện tiểu tiện của chó
Chuyện phiền phức do tiểu tiện của chó hàng xóm nhà chị tôi đến đó tạm ổn. Nhưng cách nhà chị tôi chừng 50m là nhà mẹ tôi. Sau nhà mẹ tôi là một hộ, nuôi 4-5 con chó dữ.
Hộ này nuôi chó hàng chục năm nay, ban đầu nuôi mục đích giữ nhà, về sau nuôi để chờ có chó sinh con thì bán chó con.
Hàng xóm nhà mẹ tôi xưa nay luôn hòa hợp, tương trợ nhau mỗi khi cần thiết, kiểu “tối lửa tắt đèn”.
Hộ nuôi chó là hộ nghèo, nên ban đầu thường được những hộ khác quan tâm, giúp đỡ. Nhưng mọi chuyện thay đổi từ khi hộ này nuôi chó do chúng phóng uế khắp hẻm chung.
Ban đầu vợ chồng hộ này thường thay nhau dọn phân chó. Hàng xóm tuy có phiền vẫn thông cảm.
Chuyện trở nên phiền phức và căng thẳng khoảng hai năm nay, khi người chồng qua đời do bạo bệnh, không lâu sau người vợ lại bị tai nạn giao thông không còn khả năng chăm sóc bản thân. Còn con trai của người này vừa chăm mẹ, vừa chạy ra chạy vào tìm việc.
Ban đầu anh này khóa cửa rào nhà để chó phóng uế trong sân, thì hiện nay chỉ khép hờ, những con chó do vậy thoải mái ra vào.
Thế là chúng phóng uế khắp xóm. Mẹ tôi hơn 80 tuổi, hằng ngày buổi sáng mẹ ra nhà chị và trở về nhà khi tối.
Chân mẹ tôi yếu, phải đi bằng chiếc khung đẩy bằng kim loại. Hẻm chừng 1m nhưng phân và nước tiểu chó khắp nơi nên không ít lần giẫm phải. Mẹ mắt kém, không thấy nên mang vào nhà hôi thối rất khó chịu.
Những chiếc xe máy ra vào hẻm cũng không thể tránh, đành cán phải, rất phiền lòng.
Bà con xóm mẹ tôi vài lần gặp người con trai của hộ nuôi chó, nhờ có giải pháp để hàng xóm không phiền. Nhưng anh này cũng không làm gì hơn ngoài việc dọn dẹp chiếu lệ.
Từ thông cảm hoàn cảnh khó khăn của chủ hộ đến dần “bất mãn” bởi những con chó, có lần bà con xóm mẹ tôi cho nhờ chính quyền xem xét thì trưởng khóm có đến. Cũng không làm gì khác hơn ngoài việc động viên người con trai hoặc tìm cách thôi nuôi chó hoặc nếu còn nuôi thì quản lý để chó không gây mất vệ sinh không gian chung nữa.
Tuy vậy đến nay mọi thứ không chuyển biến.
Chúng tôi phải chịu trận đến bao giờ và phải làm gì?