Về quê vẫn thoát bị karaoke ‘tra tấn’

Về quê vẫn thoát bị karaoke ‘tra tấn’

bởi

trong
Về quê vẫn thoát bị karaoke ‘tra tấn’

Chịu không nổi vấn nạn karaoke tra tấn của hàng xóm, tôi bỏ TP HCM về vùng quê xa sinh sống, nhưng chỉ được vài năm đâu lại vào đó.

“Tôi là người Việt mà vẫn còn sợ tiếng ồn ở Việt Nam. Nói đúng hơn là tôi ám ảnh, đặc biệt là với tiếng ồn từ karaoke. Không hiểu người ta suy nghĩ gì mà khi họ vui chơi giải trí lại bắt người khác phải chịu đựng cái sự ồn ào đó của mình. Trước kia, tôi ở TP HCM nhưng vì chịu không nổi vấn nạn karaoke nên đã chấp nhận bỏ về vùng ven, vùng quê để sinh sống.

Tôi chọn nơi tương đối yên tĩnh. Thế nhưng, cũng chỉ được vài năm là đâu lại vào đó. Khu vực đông dân dần, thế là lại ầm ĩ tiếng nhạc, tiếng loa thùng đinh tai nhức óc. Từ đám cưới, đám giỗ, sinh nhật, thôi nôi, đầy tháng đến tân gia, khao mua xe mới… suốt bảy ngày một tuần, hết nhà này đến nhà kia, từ sớm hôm đến tối muộn, lúc nào cũng ồn ào.

Người ta dựng rạp, kéo loa chất chồng lên cả 4, 5 thùng loa, đặt ngay giữa đường rồi bật nhạc inh ỏi khiến người già chẳng thể nghỉ ngơi, trẻ nhỏ không thể học hành gì được. Phải chi cuộc sống của tôi không phải lo toan chuyện cơm, áo, gạo, tiền, chắc tôi sẽ chọn một vùng núi, hoặc mảnh đất nho nhỏ gần ngôi chùa nào đó xa xa để về ở cho yên tĩnh. Thật sự, tôi quá chán nản với ý thức của nhiều người trong xã hội bây giờ”.

Đó là chia sẻ của độc giả về . Cuối tháng 4 vừa qua, chương trình Môi trường Liên Hợp Quốc (UNEP) xếp TP HCM ở vị trí thứ 5 trong danh sách 10 thành phố ô nhiễm tiếng ồn nhất thế giới. Trước đó, theo thống kê của Việt Nam, TP HCM ghi nhận hơn 11.000 phản ánh về tiếng ồn qua Cổng thông tin 1022 trong 8 tháng đầu năm 2023. Ở Hà Nội, Viện Sức khỏe Nghề nghiệp và Môi trường cũng ghi nhận mức tiếng ồn ban ngày trên các tuyến đường dao động 77,8–78,1 dBA, vượt ngưỡng cho phép 70 dBA, trong khi ban đêm lên tới 65,3–75,7 dBA, cao hơn chuẩn 55 dBA từ 10 đến 20 dBA.

>>

Cùng chung nỗi ám ảnh về tiếng ồn ở Việt Nam dù không ở thành phố lớn, bạn đọc bình luận: “Tôi sống ở trung tâm một thành phố nhỏ của tỉnh công nghiệp. Nhà tôi ở mặt tiền đường, cách nhà 20 m là cái loa đài phát thanh mỗi ngày mở ba lần: sáng (4h55 – 6h30), trưa (11h – 11h40), chiều (17h – 18h30).

Ngoài ra, khu tôi ở còn phải chịu đựng âm thanh từ trung tâm kinh doanh điện máy. Họ mở loa công suất lớn từ sáng sớm đến 21h, nhất là mỗi khi có chương trình khuyến mãi xả hàng. Nhiều lúc, chịu không nổi, tôi qua phản ánh thì họ chỉ giảm âm lượng xuống chút ít, rồi hôm sau đâu lại vào đó. Tôi cũng làm kinh doanh hơn 20 năm nay, nhưng chưa bao giờ làm phiền đến bất cứ ai”.

“Tôi vốn có nhiều năm làm việc trong môi trường có tiếng ồn rất lớn và liên tục của các loại máy móc khai thác mỏ nhưng cũng không thể nào quen nổi những thứ tiếng ồn nhân tạo nơi đường phố, từ các kiểu loa kẹo kéo đến các dàn karaoke, các loại ống pô xe máy được độ chế của đám choai choai, loa quảng cáo của các cửa hàng, loa đám ma, đám cưới, rồi đến đủ thứ còi hơi bấm vô tội vạ… Chẳng biết đến bao giờ chủ nhân của những tiếng ồn độc hại này mới bị xử lý để mọi người được sống yên?”, độc giả nói thêm.

Nói về các giải pháp xử lý tiếng ồn ở nước ngoài, độc giả dẫn chứng: “Ở Mỹ, người ta không cần nhắc nhở những kẻ gây ồn. Nếu bạn quá ồn ào, hàng xóm thấy phiền sẽ báo cảnh sát ngay và bạn sẽ bị phạt nặng. Thế nên, khu dân cư của họ rất yên tĩnh. Tôi cho rằng, Việt Nam cũng nên sớm áp dụng luật xử lý tiếng ồn như vậy. Không thể chấp nhận nổi việc người dân tự do hát karaoke ồn ào trong khu dân cư”.

“Cái này phải có cơ chế quản lý, giám sát chặt chẽ của lực lượng chức năng địa phương. Mà muốn như vậy thì phải ban hành luật, cho phép người dân báo cáo lên chính quyền địa phương và có hình phạt thích đáng với người vi phạm. Ý thức phải gắn liền với túi tiền, vì cơ bản vật chất quyết định ý thức”, bạn đọc kết lại.

Thành Lê tổng hợp