Vợ hay nghi ngờ, bóng gió khiến tôi nghẹt thở

Vợ hay nghi ngờ, bóng gió khiến tôi nghẹt thở

bởi

trong
Vợ hay nghi ngờ, bóng gió khiến tôi nghẹt thở

Dần dần, tôi chẳng muốn nói thêm điều gì nữa, vì nói gì cũng bị soi, bị nghi, bị quy kết.

Tôi và vợ kết hôn hơn bảy năm. Chúng tôi từng rất yêu nhau, theo kiểu giản dị nhưng bền bỉ. Vợ tôi là người phụ nữ chu toàn, lo cho gia đình không chê vào đâu được. Nhưng chính sự chu toàn ấy, theo thời gian, lại khiến tôi thấy mình dần trở thành người bị giám sát.

Tôi chưa từng ngoại tình. Thậm chí, tôi nghĩ mình khá mờ nhạt trong mắt người khác phái. Đi làm rồi về nhà, có đi nhậu cũng chỉ với vài người bạn thân quen. Nhưng vợ luôn có cách làm tôi cảm thấy mình như vừa bước ra từ một cuộc kiểm tra.

Cô ấy không bao giờ hỏi thẳng mà hay bóng gió, kiểu như: “Sao hôm nay về muộn hơn mọi khi?”, hoặc “Em thấy anh nhắn tin nhiều với cô kế toán mới lắm đấy nhé”. Những lúc như vậy, tôi cười cho qua, nhưng thật lòng không thấy vui.

Điện thoại tôi để chế độ im lặng là vợ hỏi ngay: “Sao không để chuông? Có gì cần giấu à?”. Mỗi lần tôi thay áo sơ mi hơi khác phong cách thường ngày, cô ấy liếc mắt: “Hôm nay có ai đặc biệt trong công ty à?”. Tôi không biết đó là cách vợ thể hiện quan tâm hay sự mất niềm tin được ngụy trang bằng lời nói đùa. Dần dần, tôi chẳng muốn nói thêm điều gì nữa, vì nói gì cũng bị soi, bị nghi, bị quy kết. Mỗi lần giải thích, tôi cảm thấy mình giống như người có tội đang cố biện minh, dù không làm gì sai.

Có một lần tôi đi công tác hai ngày, quên mang theo bàn chải. Tôi ra siêu thị gần khách sạn mua một gói đồ dùng cá nhân. Về nhà, chưa kịp dọn túi thì cô ấy phát hiện. Thay vì hỏi bình thường, cô ấy lặng im suốt cả bữa tối. Đêm đó, tôi nằm quay lưng về phía cô ấy, giữa hai người là một khoảng im lặng dày đặc, không ai chạm vào ai.

Tôi chưa từng nghĩ đến ly hôn và đến giờ vẫn không. Tôi yêu vợ, yêu cái cách cô ấy chăm sóc con cái, nhớ ngày giỗ bên nội bên ngoại, lo từng bữa cơm từng bộ quần áo cho cả nhà. Nhưng tôi thấy như đang sống với một người luôn đề phòng mình, thay vì tin tưởng.

Tôi không cần vợ phải cởi mở đến mức bỏ qua mọi hoài nghi, chỉ mong cô ấy tin tôi một chút, đừng bóng gió, dò xét bằng ánh mắt hay lời nói tưởng như vô hại. Bởi chính những điều nhỏ ấy, qua năm tháng, khiến tôi như lùi dần vào khoảng tối trong chính ngôi nhà của mình. Tôi sợ nếu cứ thế này, một ngày nào đó, tôi sẽ im lặng luôn. Khi một người đàn ông đã chọn im lặng, tình yêu sẽ chẳng còn lại bao nhiêu nữa.

Trần Minh