Vợ không cho tiền nộp VETC, tôi phải đi đường khác xa gấp đôi

Vợ không cho tiền nộp VETC, tôi phải đi đường khác xa gấp đôi

bởi

trong
Vợ không cho tiền nộp VETC, tôi phải đi đường khác xa gấp đôi

Mỗi tuần vợ chủ động để tiền chi tiêu cá nhân trong ví, hết thì vợ lại để vào, tôi cần thêm khoản gì, sẽ chủ động xin thêm.

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung, sống trong gia đình có đầy đủ tình thương từ bố mẹ dù kinh tế gia đình cực kỳ khó khăn. Tôi vào Nam học tập và làm việc từ năm 2014. Vợ tôi quê miền Bắc, gia đình vợ vào Nam sinh sống từ lúc cô ấy 11 tuổi, kinh tế gia đình không mấy khá giả. Chúng tôi đều chọn học tập và làm việc tại TP HCM.

Tôi 35 tuổi, còn vợ 34 tuổi, có bé trai hơn bốn tuổi và bé gái hai tuổi. Tôi sống nội tâm dù bề ngoài luôn tươi cười, vì vậy có rất nhiều người yêu mến và cảm thấy dễ gần. Lớn lên trong một gia đình nghèo khó nên tôi không tha thiết bia rượu; cờ bạc hoặc gái gú tôi càng nói không. Vợ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ và có phần ương bướng. Chính cái tính ương bướng ấy lại thu hút tôi khi cả hai gặp nhau trong cùng công ty.

Sau những năm tháng hẹn hò tìm hiểu, chúng tôi cưới vào năm 2019, thuê căn nhà trọ và đi làm tích lũy, vay mượn bạn bè mua được căn chung cư nhà ở xã hội vào đầu năm 2020, giá trị cũng không cao không thấp. Giữa năm 2020, chúng tôi sinh bé đầu lòng và vợ nghỉ làm. Tôi hoàn toàn đồng ý vợ nghỉ làm hẳn để ở nhà trông con và không bị áp lực từ công việc ảnh hưởng đến sinh hoạt gia đình/ Một phần tôi mong muốn những năm đầu đời của con phải có sự đồng hành của cha mẹ. Tôi cũng quan niệm đàn ông nên gánh trọng trách. Thật may vợ tôi yêu thương chồng con, vun vén gia đình rất chu đáo nên tôi an tâm phần nào.

Vì vợ chu toàn nên tôi an tâm làm việc và thật may mắn công việc khá tốt. Năm 2022, sau khi trả nợ xong, vợ chồng còn thừa một khoản và mua chiếc ôtô để tiện cho công việc đi lại của tôi, phần nữa là có cái che nắng mưa trước khi sinh bé thứ hai. Năm 2023, hai vợ chồng có thêm bé nữa, từ đó những chuyện giận hờn thường xuyên xảy ra.

Vợ tôi ương bướng nhưng lại tình cảm. Chỉ có một điều khiến tôi khó chịu là mỗi khi vợ chồng giận hờn, cô ấy luôn im lặng, im lặng đến đáng sợ, không một lời nói hoặc thay đổi sắc mặt lạnh lùng. Tôi luôn là người chủ động tìm cách trêu chọc để hóa giải. Vợ ương bướng nên có lẽ cô ấy không bao giờ chủ động làm hòa trong ngần ấy năm chung sống.

Về phần tôi, đi làm kiếm được bao nhiêu đều tin tưởng đưa vợ chi tiêu và chăm sóc các con, không hề giữ bất cứ khoản nào trong người. Một phần vợ không muốn để lại khoản nào trong túi tôi vì sợ tôi chi tiêu hoang phí, vốn dĩ tính tôi khá phóng khoáng nên vợ sợ sa ngã vào các vấn đề khác. Hai năm nay, kinh tế đối mặt nhiều thách thức nên thu nhập của tôi vừa đủ trang trải cho gia đình chứ không dư mấy. Mỗi tuần vợ sẽ chủ động để tiền chi tiêu cá nhân trong ví, hết thì vợ lại để vào và tôi cần thêm khoản gì, tôi sẽ chủ động xin thêm. Nhưng ngoài việc ăn uống, xăng xe, cà phê, tôi không có khoản chi nào nữa, đặc biệt tôi không hút thuốc.

Chuyện là thời gian này công việc tôi thường xuyên di chuyển TP HCM – Vũng Tàu nên tốn kha khá chi phí VETC đi đường vì tôi đi cao tốc. Trong một lần, hai vợ chồng giận nhau, trong ví tôi lúc đó không còn tiền, tài khoản đi đường xe cũng hết nên tôi chủ động làm hòa và xin thêm để có đủ phí di chuyển nhưng vợ vẫn im lặng như thường lệ. Tôi đành phải đánh một vòng đi quốc lộ 1A gấp đôi thời gian, quãng đường.

Sau lần ấy, vợ chồng làm hòa nhưng trong thâm tâm tôi bắt đầu có suy nghĩ khác, cũng buồn lắm vì mình phải ngửa tay xin tiền vợ từ những đồng tiền mình làm ra. Vậy là tôi quyết định thay đổi một chút, tiền lương cố định tôi vẫn chuyển cho vợ và giữ lại bốn triệu đồng mỗi tháng (ba triệu phục vụ cho di chuyển, một triệu là phí điện thoại và thanh toán tiền điện cố định), còn số tiền kiếm được từ nguồn khác không nhiều lắm, tôi phục vụ cho việc chi tiêu ăn uống mỗi khi đi làm. Phần tiền ngoài, tôi không giữ lại hết mà vẫn chuyển cho vợ.

Cũng từ đây vợ bắt đầu trách, nói tôi giữ lại tiền để lấy hãnh diện, giữ lại sự lịch thiệp, giàu có, ga lăng của người đàn ông, bỏ mặc vợ con nấp sau lưng. “Bỏ mặc”, hai từ này như cứa vào tim tôi. Bao nhiêu nỗ lực, cố gắng, tôi chỉ mong muốn cho gia đình, cô ấy lại nói với tôi như thế. Tôi có nói với vợ là anh vẫn thương yêu em, vẫn là đề bài đó, vẫn là kết quả đó nhưng anh chỉ thay đổi cách giải mà thôi, điều anh sợ nhất là lời nói của người phụ nữ rũ bỏ đi công sức của người đàn ông chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Liệu tôi có đang làm tổn thương vợ hay không. Xin quý độc giả cho tôi lời khuyên nên giải quyết vấn đề này thế nào để thực sự tốt, vì giờ này tôi phải đi công tác không về được và vợ tôi lại bắt đầu im lặng rồi.

Sơn Hà