Vỡ nợ sau hai năm liều vay 1,1 tỷ mua nhà Sài Gòn

Vỡ nợ sau hai năm liều vay 1,1 tỷ mua nhà Sài Gòn

bởi

trong
Vỡ nợ sau hai năm liều vay 1,1 tỷ mua nhà Sài Gòn

Chỉ có 700 triệu trong tay, em tôi vẫn quyết vay mua nhà 1,8 tỷ để rồi vỡ nợ sau hai năm, nhưng tính ra được nhiều hơn mất.

Đọc bài viết “”, tôi có quan điểm khác với tác giả. Cách đây khoảng 10 năm, em họ tôi cũng đứng trước ngã rẽ giống hệt như nhiều người bây giờ: trong tay có khoản tiền tiết kiệm khoảng 700 triệu đồng, phân vân không biết nên mua nhà, gửi tiết kiệm, đầu tư gì đó, hay tiếp tục ở thuê cho nhẹ gánh?

Tôi nhớ rất rõ hôm ấy, chúng tôi ngồi nói chuyện ở quán cà phê vỉa hè. Em hỏi tôi: “Có nên vay mua nhà không? Em đang thích một căn giá 1,8 tỷ đồng ở vùng ven nhưng chưa đủ tiền”. Nghe vậy, tôi khuyên: “Nếu mày cứ đợi đủ tiền mới mua thì nhà sẽ lên 2 tỷ, rồi lại 2,5, thậm chí 3 tỷ. Không lẽ mày cứ đuổi theo mãi?”. Sau một hồi phân tích “dài hơi”, tôi khuyên em mạnh dạn vay ngân hàng thêm 1,1 tỷ, trả trong 10-15 năm để chốt mua nhà sớm.

Và em nghe tôi thật. Căn nhà của em không quá lơn, diện tích chỉ khoảng hơn 30 m2, trong hẻm yên tĩnh, tuy hơi sâu một chút nhưng được cái khu dân cư ổn. Cuộc sống của em sau đó không hẳn là dễ dàng. Vợ chồng em phải chắt bóp từng đồng, đôi lúc áp lực nợ ngân hàng cũng khiến cả hai mất ăn mất ngủ. Nhưng em vẫn kiên trì làm ăn, trả nợ.

Chỉ sau hai năm, do công việc làm ăn không thuận lợi, hai vợ chồng em buộc phải bán nhà để giải quyết tài chính. Thời điểm đó, nhờ thị trường bất động sản đi lên, căn nhà của em được người ta trả giá 2,9 tỷ đồng. Khi làm thủ tục mua bán, bên mua thanh toán hết phần nợ còn lại tại ngân hàng, giúp em lấy được sổ ra để sang tên. Trừ hết nợ gốc, lãi đã trả suốt hai năm, và các chi phí khác, em tôi vẫn lãi hơn 900 triệu đồng.

>>

Dù không còn nhà, nhưng em vẫn có thể thoải mái ra đi với một số vốn mới. Em vay mua một căn nhà khác. Và với khoản lãi đó, vợ chồng em không tiêu xài, mà mở một quán cà phê nhỏ. Hai người thay phiên nhau làm, quán tuy nhỏ nhưng đông khách vì pha chế ổn, không gian dễ thương. Chỉ sau hơn một năm, quán đã hòa vốn và bắt đầu có lời. Vợ em nghỉ hẳn công việc văn phòng để tập trung phát triển kinh doanh. Nay, em đã mở thêm được chi nhánh thứ hai, và chuẩn bị thuê mặt bằng lớn hơn để nâng cấp mô hình.

Vừa rồi gặp lại, em bảo tôi: “Hồi đó mà không liều, chắc giờ em vẫn thuê nhà, ôm 700 triệu đồng trong tay mà thấy mình ‘nghèo hơn cả trước’. Lúc bán nhà tao buồn lắm, cảm giác như mình thất bại. Nhưng giờ nghĩ lại, chính nó đã đưa tụi em sang một hướng khác, thoát khỏi cảnh đi làm công ăn lương mà chẳng dư dả được bao nhiêu”.

Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để cổ xúy việc vay mượn liều lĩnh hay đầu cơ bất động sản. Nhưng nhiều khi, cái giá của việc “an toàn tuyệt đối” lại là đánh mất cơ hội. Nếu bạn có chút vốn, có kế hoạch tài chính rõ ràng, có sự chuẩn bị về tâm lý và sẵn sàng nỗ lực thì đôi khi “liều có tính toán” lại là bước ngoặt lớn của đời người.

Quan trọng không phải bạn có bao nhiêu tiền trong tay, mà là bạn dám làm gì với số tiền ấy, và bạn có dám bước ra khỏi vùng an toàn để đón lấy tương lai không?

Thang Levi