Vợ cũ của tôi, người phụ nữ gắn bó suốt 7 năm, từng khiến tôi khó chịu vì sự cằn nhằn, tằn tiện, ít nói và hay than thở. Cô ấy không bao giờ biết ăn diện, lúc nào cũng quanh quẩn chuyện bếp núc, con cái. Tôi đã nghĩ, sống với người phụ nữ như thế là uổng phí cả thanh xuân.
Mâu thuẫn chồng chất, cứ hết lần này đến lần khác chúng tôi cãi vã, thậm chí xúc phạm nhau. Tôi không còn tình cảm với vợ, mẹ tôi cũng không muốn có người con dâu như thế. Chúng tôi quyết định ly hôn. Khi tôi nói với vợ, cô ấy hơi sốc nhưng cũng chấp nhận, không do dự.
Và rồi cô ấy ra đi, không níu kéo, không khóc lóc, chỉ để lại một lá thư trong đó có câu: “Em từng mong anh đủ trưởng thành để hiểu giá trị của một mái ấm”.
Tôi cười khẩy, cho rằng câu nói sáo rỗng ấy không dành cho mình và vợ không có quyền dạy tôi điều đó. Nhưng chỉ sau 3 tháng rước vợ mới về, tôi bỗng thấy mình… không thể cười nổi.

Tôi hối hận khi rước cô vợ mới về nhà (Ảnh minh họa: Freepik).
Vợ mới của tôi trẻ hơn 6 tuổi, xinh đẹp, môi đỏ, da trắng, dáng người như người mẫu. Cô ấy lúc mới quen luôn ngọt ngào, lễ phép và tỏ ra thấu hiểu mẹ tôi. Mẹ tôi cũng vui mừng khôn xiết, còn bảo: “Phúc ba đời nhà mình mới có được con dâu thế này”.
Thế nhưng, cái “phúc” ấy chỉ kéo dài đúng… 3 tháng.
Từ ngày cưới nhau về, căn nhà vốn từng ấm cúng giờ như biến thành sân khấu với vai chính là… cơn giận dữ và sự lười biếng. Vợ mới của tôi không bao giờ dậy sớm nấu ăn, sáng nào cũng nằm lướt điện thoại đến gần trưa. Cô ấy gọi đồ ăn về nhà, từ bún bò tới trà sữa, có hôm còn đặt cả bò bít tết về ăn một mình.
Tôi đi làm về, mâm cơm không có, con thì ngồi ăn mỳ gói. Mẹ tôi định nhẹ nhàng nhắc nhở thì bị cô ấy vặc lại: “Con sống hiện đại, không ép mình làm osin như người ta đâu mẹ ạ”.
Người ta là ai? Là vợ cũ của tôi ư?
Vợ cũ từng dậy từ 5h sáng để nấu bữa sáng cho cả nhà rồi lo cơm trưa, cơm chiều, đưa đón con đi học, chăm sóc từng viên thuốc cho mẹ chồng. Có lần mẹ tôi bị cảm, cô ấy ở nhà cả tuần để chăm. Còn vợ mới, mẹ tôi ho vài tiếng thì bị mắng là “già rồi còn không biết giữ sức khỏe”.
Tôi tái mặt. Nhưng điều khiến tôi cứng họng nhất là hôm mẹ tôi rơm rớm nước mắt, nói trong bếp: “Mẹ sai rồi con ạ. Mẹ nhớ con dâu cũ quá. Nó vụng lời nhưng có tâm, còn đứa này… mẹ chịu thua rồi”.
Đó là cú tát mạnh vào cái tôi của một người đàn ông tưởng mình khôn ngoan khi đổi vợ như đổi áo.
Tôi nhớ lại những lần vợ cũ âm thầm gom góp tiền lo cho con học thêm, những đêm cô ấy cặm cụi giặt đồ cho cả nhà, hay cách cô ấy đặt phần ăn cho mẹ chồng trước rồi mới ăn phần mình.
Còn giờ, vợ mới của tôi chỉ biết son phấn, phát sóng trực tiếp bán hàng và hét vào mặt tôi: “Tôi không lấy anh về để hầu hạ nhà anh đâu nhé”.
Càng sống chung, tôi càng nhận ra, một người vợ tốt không nằm ở nhan sắc hay lời đường mật, mà ở sự hy sinh thầm lặng và tình cảm chân thành.
Giờ đây, tôi chẳng mong gì cao xa. Tôi chỉ mong được quay lại căn bếp nhỏ năm xưa, nghe tiếng càu nhàu quen thuộc của vợ cũ, được ăn bữa cơm đạm bạc nhưng chan đầy yêu thương. Nhưng tất cả đã muộn…
Vợ cũ đã có người mới, nghe đâu anh ta là bác sĩ, thương yêu cô ấy hết mực. Còn tôi vẫn là người đàn ông lạc lối trong chính “giấc mơ tự do” mà mình từng khao khát. Để rồi giờ tỉnh dậy, tôi chỉ thấy cơn ác mộng không có lối thoát.
Và tôi chợt thấm câu nói ngày nào của cô ấy: “Tự do không phải là được chọn người mới, mà là biết trân trọng người cũ khi còn bên mình”.
Nhưng dù tôi có muốn quay lại thì vĩnh viễn cơ hội ấy không dành cho tôi nữa rồi…
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.